“Bố của Bạch Ly đã quỳ gối để cầu xin tôi.”
Trên đường trở về, Quách Thừa Tuyên lơ đễnh kể cho Diệp Liên Tuyết nghe về những chuyện vừa xảy ra, khi cô tạm tránh mặt khỏi đó. Cô vẫn chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ xe như thường lệ, đối với chuyện này vẫn chẳng có lấy nửa phần quan tâm đến.
“Cô có định sẽ xin giảm nhẹ tội cho Bạch Ly hay không?” - Hắn lại hỏi, sau khi bị Diệp Liên Tuyết lơ đẹp câu nói vừa rồi.
Lần này Diệp Liên Tuyết cuối cùng cũng động đậy. Cô quay sang nhìn hắn, vừa hay xe đến ngã tư, đèn đỏ, dừng lại. Hắn cũng quay sang nhìn cô, khi hai ánh mắt giao nhau, Quách Thừa Tuyên không cần hỏi nữa cũng biết câu trả lời.
“Anh đang tiếc cho cô ta đấy à?”
Hắn á khẩu. Đèn giao thông vừa hay chuyển xanh, không còn cách nào khác, hắn phải tiếp tục lái xe.
Diệp Liên Tuyết vẫn chống cằm nhìn ra bên ngoài cửa sổ, trời tối đen như mực, thi thoảng vẫn có ánh đèn đường hắt vào trong xe, không biết là cô nhìn cái gì ngoài đấy. Thật tình! Diệp Liên Tuyết lạnh lùng quá thể! Điều này khiến cho Quách Thừa Tuyên thật sự không biết phải làm sao.
“Tôi không tiếc cho Bạch Ly đâu, nhưng dù sao bố của cô ấy cũng đã không màng đến thể diện quỳ xuống cầu xin, tôi không thể nào nhắm mắt làm ngơ được.”
Mãi không thấy Diệp Liên Tuyết đáp lại, Quách Thừa Tuyên cũng thức thời im lặng, chuyên tâm lái xe. Không ngờ một lúc sau đấy, cô lại đưa sang cho hắn một mảnh giấy.
“Tôi đã từng nhân từ như anh, để rồi mọi chuyện rắc rối trở nên nhiều đến chất đống rồi đổ sầm xuống như domino vào ngày hôm nay. Suy nghĩ kĩ càng đi, nhân từ với loại người như thế chính là đang nối giáo cho giặc đấy!”
Không thể không nói đến tư tưởng của Diệp Liên Tuyết thực sự giống y hệt với cô của hắn - Quách Tuệ Lâm. Nhưng cách xử lý tình huống của cô hắn vẫn có phần cực đoan hơn, Diệp Liên Tuyết lại thiên nhiều hơn về phần tốt đẹp trong nhân tính. Nhưng cả hai vẫn cực kì hiện thực, không muốn nói là phũ phàng.
Quách Thừa Tuyên chưa từng thừa nhận bản thân mình là kẻ sắt đá, ít nhất thì ở một vài trường hợp, hắn vẫn cân đo đong đếm đến tình cảm rồi mới tìm cách xử lý. Đó cũng là lý do hắn chỉ lên tiếng khuyên Bạch Ly nên an phận chứ không muốn mạnh tay.
Nhưng có vẻ như Diệp Liên Tuyết nói đúng, một lần hai lần có thể nhân từ nhưng bây giờ vẫn không thể nào nhân từ được nữa. Chuyện hắn nói rằng sẽ giúp Bạch lão gia nói với Diệp Liên Tuyết hắn cũng đã làm, còn quyết định như thế nào vẫn là ở cô. Hắn không có thẩm quyền can dự, cũng không muốn can dự.
“Người bạn kia của cô tôi đã cho người đưa cô ấy về ký túc xá an toàn rồi. Cô ấy không bị thương gì đâu, cô của tôi đã nhốt cô ấy vào một nhà kho, chỉ hơi mất nước, còn lại mọi thứ vẫn ổn định.”
Diệp Liên Tuyết gật đầu. Thực ra thì cô nghĩ rằng Quách Tuệ Lâm cũng sẽ không quá làm khó Lưu Chỉ Nghi. Suy cho cùng cũng không phải là đuổi cùng gϊếŧ tận, dồn đến đường cùng, chẳng qua chỉ là muốn giận cá chém thớt lên cô ấy mà thôi.
Mớ rắc rối này Lưu Chỉ Nghi gánh chịu cũng ít nhiều từ cô mà ra. Diệp Liên Tuyết nghĩ ngợi, cô vẫn nên đối xử tốt với cô ấy nhiều hơn một chút.
“Cô không giải thích với cô ấy à?”
Diệp Liên Tuyết nhất thời ngơ ngác, cô nhìn Quách Thừa Tuyên, lại thấy hắn cũng đang nhìn mình. Giải thích điều gì?
“Giải thích cái chuyện để cho bạn của cô cứ nghĩ tôi là bố của cô đấy. Thật không hay chút nào. Bộ trông tôi già đến thế sao?”
Không ngờ Quách Thừa Tuyên vẫn là một tên nhỏ nhen, thù dai đến như vậy. Diệp Liên Tuyết thở hắt một hơi, chẳng buồn nói với hắn. Thời điểm nào rồi mà vẫn còn để tâm đến mấy chuyện bé tẹo đấy. Thật là chẳng ra làm sao!
“Không giải thích thật à? Tôi buồn đấy! Dù sao thì tôi cũng là hôn phu của cô…”
“Giải thích rồi!” - Diệp Liên Tuyết đáp lại gọn lỏn, chủ yếu là để cho hắn đừng có suốt ngày đem chuyện này lải nhải bên tai cô nữa.
Diệp Liên Tuyết vẫn lơ đễnh nhìn ra ngoài cửa sổ, Quách Thừa Tuyên không nén được khoé môi cong lên một nụ cười thật vui. Cuối cùng cũng được ban cho danh phận hẳn hoi, cũng không phải bị người khác hiểu nhầm là bố của cô nữa rồi.
Vẫn quay trở về căn hộ của Quách Thừa Tuyên, Diệp Liên Tuyết cũng không từ chối điều này. Dù sao thì bây giờ cô nghĩ rằng cô cũng nên quen với điều này đi, hơn nữa cũng không nên để người khác cứ bàn ra tán vào chuyện cô vẫn cứ ở ký túc mãi.
Kỷ Thương nhắn tin đến, Diệp Liên Tuyết nhìn Quách Thừa Tuyên đang ngồi ở bên cạnh, không suy nghĩ nhiều liền bấm xem.
“Chuyện đấy của em A Thành đã lo liệu ổn cả. Bên kia có gây sức ép với em không?”
“Cũng có nhưng em lo liệu được. Em vốn không muốn chuyện đi quá xa như thế này đâu nhưng cách này vẫn là cách tốt nhất rồi. Lần này phiền các anh quá.”
Thực ra thì Diệp Liên Tuyết vẫn nửa muốn nửa không muốn chuyện này xảy ra. Đuổi cùng gϊếŧ tận một người như thế dù sao cũng chẳng phải là chuyện gì hay ho. Cô không muốn. Nhưng chuyện đến nước này, cô cũng không ngăn cản các anh mình làm.
Nếu như cô không làm, ắt hẳn là Quách Tuệ Lâm cũng sẽ ra tay mà thôi. Bạch Ly rơi vào tay bà ta chắc chắn phải thảm hại hơn nhiều rồi.
“Phiền cái gì đâu chứ. Ngày xưa bọn anh từng hứa với sư phụ là sẽ cùng nhau bảo vệ em rồi kia mà. Bọn anh có thể làm được nhiều hơn nữa, tất cả chỉ vì hạnh phúc của em mà thôi.”
Hoá ra tình cảm anh em mấy chục năm trời chính là loại tình cảm tốt đẹp như thế này đây. Diệp Liên Tuyết không khỏi ngăn được lòng mình xúc động, thật tốt, tốt vì có các anh ấy, bằng không cô cũng không biết mình sẽ phải tự xoay sở như thế nào.
“Phó Duật nói là cô phải mời cơm đấy! Cậu ta hình như vẫn còn đang dỗi chuyện vừa rồi tôi và cô lén về Quách gia khi cậu ta đang ngủ gật mà không xách cậu ta theo.”
“Được rồi! Tôi sẽ dỗ anh ấy sau. Ăn một bữa thì cũng chẳng tốn là bao.”
Quách Thừa Tuyên cười thoải mái, việc hôn thê của mình và bạn thân mình thân thiết với nhau ngày trước hắn không cho rằng là chuyện tốt. Nhưng bây giờ thì hắn cảm thấy mọi chuyện đang dần đi theo chiều hướng lạc quan hơn rồi. Ít nhất thì bây giờ hắn cảm thấy thoải mái, không cần lo nghĩ gì nhiều.
“Tôi sẽ giúp Bạch Ly đỡ đi bớt một ít tội… Không nhiều đâu nhưng không để cho cô ta phải chịu cảnh tù tội…”
Diệp Liên Tuyết đánh mắt sang chỗ khác, điều này khác hẳn với những gì vừa rồi ở trên xe cô đã bày tỏ. Haiz, bản thân cô thật sự là một kẻ sớm nắng chiều mưa mà.
“Tôi đã có niềm tin rằng cô sẽ như thế.” - Quách Thừa Tuyên nói, không giấu đi sự vui vẻ hài lòng.
Đây cũng chính là sự nhân từ cuối cùng của Diệp Liên Tuyết dành cho Bạch Ly, lần cuối, cô hứa với lòng mình. Và cô tin rằng Quách Thừa Tuyên cũng đủ thông minh để hiểu được điều này.
Hắn rót cho cô một ly nước ấm, đưa nó đến trước mặt: “Mấy ngày hôm nay vất vả rồi. Tối nay ngủ sớm nhé! Mọi chuyện cứ vậy mà kết thúc được rồi.”
Chỉ mới có một ngày trôi qua nhưng lại xảy ra không biết bao nhiêu là chuyện, đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, Diệp Liên Tuyết cũng không thể ngăn cơ thể mình thấm mệt. Cô đón lấy ly nước ấm từ tay Quách Thừa Tuyên, mỉm cười với hắn như một lời cảm ơn.
Chuyện đến đây là đủ rồi. Cứ vậy kết thúc cũng được rồi.