Thập Niên 70 Ấm Áp

Chương 47

Trời không trăng gió lớn, thời điểm tốt để làm chuyện tốt, đêm tối làm cho Triệu Thắng Quân lá gan lớn hơn, anh lại dám công khai lôi kéo người khác, nắm chặt tay đối tượng nhỏ không buông tay, rất là có tiền đồ!

Ôn Hân bị kéo cả người tới gần thân thể Triệu Thắng Quân, nửa người dựa vào l*иg ngực của anh, cô hơi ngửa đầu, vừa lúc có thể nhìn thấy ánh mắt của anh, Triệu Thắng Quân khẽ cúi đầu, cũng đang nhìn cô, góc độ này, vừa vặn rất tốt.

mùa xuân ban đêm, trăng sao thưa thớt, xung quanh yên tĩnh chỉ còn lại tiếng vó lừa nhỏ và tiếng chuông trên cổ nó, xen kẽ tạo ra khúc nhạc vũ của đêm xuân này...

" Reng reng...lộc cộc..."

Cảnh đẹp ngày lành như vậy, lại là đôi tình nhân đã lâu không gặp lại, lúc này nếu không có một nụ hôn nóng bỏng thật sự là đáng tiếc.

Vì thế, khi Ôn Hân nhìn thấy yết hầu Triệu Thắng Quân giật giật một chút nuốt nước miếng, vô cùng săn sóc nhắm mắt lại, môi hơi chu lên, cô bấm ngón tay tính toán, hôm nay rất thích hợp hôn môi, nhất là nụ hôn đầu tiên của cô và anh.

......

"Khụ....Khụ...."

Nửa ngày không thấy có phản ứng gì, lại nghe hai tiếng ho khan này, Ôn Hân thu hồi miệng, trong lòng nhất thời hiểu rõ, một trận khó chịu. Chậm rãi mở mắt ra, trong mắt đều là sát ý, Triệu Thắng Quân trước mắt nghiêm trang nhìn về phía trước, làm bộ như cái gì cũng không phát sinh, anh vừa rồi nhìn thế nào cũng thuận mắt, hiện tại biến thành chó nhỏ nhìn thế nào cũng không vừa mắt, làm cho người ta chỉ muốn lao lên đánh vào đầu chó của anh.

Ôn Hân ngồi thẳng người, ánh mắt lạnh như băng nhìn anh như hổ rình mồi.

Triệu Thắng Quân cảm giác được Ôn Hân ngồi dậy, anh quay đầu hướng về phía cô cười ngượng ngùng, rũ mi lấy lòng nói, "Có phải em đói bụng hay không, anh lột trứng gà cho em ăn nhé? ”

"Em không muốn ăn trứng ~" Ôn Hân giọng điệu lạnh lẽo, bình tĩnh nói.

"Vậy còn có bánh rán áp chảo, bất quá đã nguội rồi, không biết em có thích ăn hay không.... Ai nha ~~" Triệu Thắng Quân nhiệt tình đề nghị, thoạt nhìn tâm tình không tệ, căn bản không biết nguy hiểm đã đến, thẳng đến một cái tát vào vai anh, tiếp theo, trên người anh liền giáng xuống một trận tát như mưa.

"Ăn! Ăn! Ăn! Chỉ biết ăn, em cái gì cũng đều không muốn ăn, chỉ muốn ăn đầu chó của anh bây giờ!......”

"Ai nha... À... Ai nha"

Ôn Hân hoàn toàn nổi giận, rút tay ra khỏi lòng bàn tay nóng bỏng của anh, hướng trên người anh một bộ Hàng Long Thập Bát Chưởng, Triệu Thắng Quân rụt cổ ở một bên bị đánh vừa kêu rên, con lừa nhỏ tựa hồ cũng cảm giác được khí tức nguy hiểm trên xe phía sau, không cần roi da nhỏ của Triệu Thắng Quân quất, liền lạch cạch chạy rất nhanh.

"Đừng náo loạn nữa, đừng náo loạn nữa....A..."

" Thanh niên trí thức Ôn.... A... Đừng làm ầm ĩ..."

Xe lừa vốn cũng không chắc chắn lắm, Ôn Hân lại ở phía trên đánh nhau ầm ĩ, xe còn đang chạy, phát ra âm luật hài hòa chi chi nha nha nha, Triệu Thắng Quân một bên bị đánh một bên còn phải che chở cho đối tượng nhỏ nhà mình sợ cô lại ngã xuống xe, nhất thời loạn thất bát tao, sứt đầu mẻ trán.

Trong lúc hỗn loạn, Triệu Thắng Quân đột nhiên vươn một bàn tay gắt gao ôm lấy đối tượng nhỏ nhà mình, siết chặt vào trong ngực, "Suỵt....Nhỏ một chút nhỏ một chút... Em nghĩ đó là gì? ”

Triệu Thắng Quân vốn vừa rồi còn nhếch miệng bị đánh, đột nhiên thu lại thần sắc cợt nhả trên mặt, trở nên thập phần nghiêm túc, vẻ mặt cảnh giác.

Ôn Hân cũng đánh không sai biệt lắm, có chút mệt mỏi tựa vào trong ngực anh, Triệu Thắng Quân thấy Ôn Hân không hề lộn xộn nữa, lại nhẹ nhàng buông cánh tay ra.

Ôn Hân nhìn biểu tình rất có thật của anh, theo bản năng theo hướng ngón tay anh nhìn về phía bóng đêm, "Làm sao vậy? ”

Phương hướng anh chỉ một mảnh đen kịt, Dương Sơn trấn thông với Dương Thạch Tử một đường đều rất hoang vắng, còn phải đi qua một mảnh rừng cây nhỏ, ban ngày lúc đi không cảm thấy cái gì, lúc này ban đêm, gió thổi qua phát ra thanh âm xào xạc, thoạt nhìn còn có chút sợ hãi.

" Anh thấy hình như có sói." Triệu Thắng Quân nói lời này thanh âm rất nhẹ rất nhẹ, vẻ mặt sợ hãi kinh động cái gì đó. Con lừa nhỏ cũng đột nhiên giảm tốc độ vào lúc này, lộc cộc chạy chậm biến thành đi bộ.

Ôn Hân lần đầu tiên đến Dương Thạch Tử, Đội trưởng Triệu đã từng nói qua, nói nơi này ban đêm có sói, Ôn Hân khi đó còn tưởng rằng là thủ đoạn gạt người, lúc này đột nhiên nhớ tới, lại nghe được triệu Thắng Quân nói chuyện với giọng điệu như vậy, nhất thời da đầu tê dại. "Có không?"

"Có, em không thấy đôi mắt đó sao? "Triệu Thắng Quân nghiêm trang.

Bốn phía yên lặng tối đen như mực, Ôn Hân cảm giác sau gáy đều lạnh lẽo, vội vàng cẩn thận thu hai chân lại, cẩn thận dựa vào bên cạnh anh, nhìn cũng không dám nhìn về phương hướng kia, "Vậy ~ làm như thế nào ~ làm ~~" Ôn Hân nhỏ giọng hỏi anh, thanh âm đều có chút phát run.

"Suỵt, đừng nói gì..." Triệu Thắng Quân nhẹ nhàng thở ra.

Ôn Hân cứ như vậy thật cẩn thận tựa vào bên cạnh anh, cũng không dám lộn xộn nữa, sợ kinh động bầy sói kia, trong lúc khẩn trương, Ôn Hân cũng cảm giác được bàn tay to của anh duỗi tới kéo tay mình, mười ngón tay đan xen, bàn tay của anh nóng hổi, làm cho người ta có một loại cảm giác kiên định.

Con lừa nhỏ cứ như vậy lạch cạch đi bộ, Triệu Thắng Quân lấy roi da nhẹ nhàng quất nó một cái, nó lại chạy đi điên cuồng.

Ôn Hân khẩn trương kéo dài trong chốc lát, giống như một con chim ở trên xe lừa nhỏ, nửa ngày ngay cả tư thế cũng không thay đổi.

Nhưng như vậy trong chốc lát, Ôn Hân liền cảm thấy có gì đó không đúng, lại cẩn thận quan sát Triệu Thắng Quân bên cạnh, biểu tình trên mặt đã sớm đổi thành một bộ thoải mái, tên này lá gan càng ngày càng lớn ~

"Tốt, Triệu Thắng Quân, anh dám gạt em!" Ôn Hân mắt trợn tròn.

Triệu Thắng Quân nhếch miệng cười hắc hắc, lộ ra hai hàng răng trắng, ý đồ mê hoặc đối phương.

Ôn Hân lại muốn rút tay đánh người, nhưng lần này anh với cô là mười ngón tay siết chặt, ngón tay Ôn Hân nửa ngày cũng không rút ra được.

"Ngoan, đừng náo loạn ~" Triệu Thắng Quân nắm lấy tay Ôn Hân không buông ra, lớn mật kéo tay cô đến ngực anh, nhẹ nhàng cọ cọ, ngữ khí sủng nịch nói, " Xe lừa này không chắc chắn, anh là sợ em sẽ rớt dưới gầm xe lại bị thương, đến Dương Thạch Tử anh mặc cho em đánh, được không~!"

"Ai thèm náo loạn với anh~" Ôn Hân trừng mắt nhìn anh một cái.

Có thể là bởi vì vừa rồi dùng khí lực, hơn nữa Ôn Hân một ngày đều ở trên xe buýt nhỏ, lúc này bụng rất không hợp thời thì thầm vang lên.

"Nào, anh bóc cho em hai quả trứng gà ăn." Triệu Thắng Quân buông tay ra, nhếch miệng lấy lòng lấy lấy hộp cơm, lấy ra hai quả trứng gà đập vào nhau, bắt đầu lột trứng gà ra.

Ôn Hân trừng mắt nhìn anh một cái, "Ai muốn ăn trứng gà của anh. "Nhưng bụng Ôn Hân tương đối không nể mặt, Ôn Hân vừa dứt lời đã vang lên.

"Hắc hắc..." Triệu Thắng Quân thuần thục bóc nửa quả trứng gà, ném vỏ đưa đến bên miệng Ôn Hân, quả trứng gà run rẩy, tản mát ra một cỗ hương vị trứng gà.

" Anh cười em?" Ôn Hân nhìn anh mặt mày cong cong đối diện.

"Không phải, anh là... Anh rất vui khi thấy em trở về. " Triệu Thắng Quân thành thật cười toe toét.

Ôn Hân hiện tại cũng thấy rõ ràng, muốn từ trong miệng tên này nói ra một câu nói ngọt ngào là không được, bất quá câu nói bình thường này lại ngoài ý muốn đả động trái tim cô, trong lòng Ôn Hân nho nhỏ thỏa mãn một chút.

"Nào, há miệng." Triệu Thắng Quân đem trứng gà kề sát đến bên miệng Ôn Hân, trứng gà thập niên bảy mươi đều không quá lớn, một quả trứng gà nho nhỏ, Ôn Hân há miệng cắn nửa cái, trứng gà kia liền trượt vào miệng cô.

Triệu Thắng Quân hài lòng mỉm cười, tiếp tục cúi đầu bóc một quả trứng gà khác. Ôn Hân uốn gối ngồi, ôm chân nhìn đường đối diện, một bên cắn trứng gà, một bên mơ mơ màng màng nói, "Vì sao thấy em trở về liền vui vẻ? ”

Khóe miệng Triệu Thắng Quân giương lên độ cong hạnh phúc, tinh tế lột trứng gà, nhỏ giọng nói, " anh cũng không biết, dù sao vừa thấy em liền vui vẻ. ”

Ôn Hân trong lòng nhất thời cũng vui vẻ lên, Triệu Thắng Quân trước mắt lại trở nên hơi thuận mắt.

Người đàn ông thập niên bảy mươi, lá gan đại khái cũng chỉ có thể lớn như vậy, vào buổi tối gió xuân say mê, ngay cả một nụ hôn cũng không dám vượt qua giới hạn, chỉ dám lặng lẽ nắm tay cô, nghiêm túc thật sự nói với cô một câu âu yếm bình thường đến không thể bình thường hơn, nhưng cảm giác như vậy lại ngoài ý muốn làm cho Ôn Hân thập phần kiên định.

Đến Dương Thạch Tử, cũng không thấy được ánh sáng gì, thỉnh thoảng nhìn thấy trong nhà một hai hộ lóe lên ngọn đèn dầu leo lét, Triệu Thắng Quân vội vàng đưa Ôn Hân đến cửa kí túc xá Thanh niên trí thức.

đối tượng nhỏ vừa mới gặp mặt lại sắp chia tay, Triệu Thắng Quân nhìn Ôn Hân trong chốc lát, vươn tay về phía cô.

Ôn Hân nhìn anh nghi hoặc, "Làm gì? ”

" Anh vừa nói, sau khi dừng xe sẽ cho em tùy tiện đánh." Triệu Thắng Quân cười cười.

Ôn Hân liếc anh một cái, "Ai thèm đánh anh "Nói xong liền nhảy xuống xe.

" Em mau trở về ngủ đi, ngày mai cũng không cần xuống đất, ngủ thêm một lát, anh đi nói với Lương Cao Tử, dù sao hạt giống trên mặt đất của em cũng gieo xong rồi, đất cũng làm xong, tạm thời cũng không có việc gì, em không cần lo lắng." Triệu Thắng Quân nghiêm trang dặn dò, đem túi lớn của Ôn Hân đặt ở cửa, còn săn sóc hỏi Ôn Hân có thể mang nó vào hay không.

Ôn Hân gật gật đầu, đứng ở cửa viện nhìn anh cười, "Này, mấy ngày nay anh có nhớ em không? ”

Triệu Thắng Quân vừa mới nghiêm trang, lúc này đột nhiên liền đỏ mặt, lắp bắp, dừng một lát, "Nhớ, mỗi ngày đều nhớ. ”

"Nhớ thế nào?" Ôn Hân nhìn bộ dáng thẹn thùng của anh lại muốn trêu chọc.

" ban ngày cũng nhớ, ban đêm cũng nhớ~" Triệu Thắng Quân nói chuyện ngược lại rất thành thật.

Ôn Hân bật cười, "Ban đêm nhớ thế nào? ”

" mơ thấy em cười với anh " Triệu Thắng Quân có chút quẫn bách.

"Không còn gì khác?" Ôn Hân tiếp tục truy vấn.

"Không còn! " Triệu Thắng Quân chém đinh chặt sắt nói hai chữ, ngữ khí kiên định, ánh mắt chân thành tha thiết.

Ôn Hân nhìn anh đơn thuần như này, không giống bộ dáng nói dối, nhìn bộ dạng của anh, Ôn Hân yên lặng kiểm điểm mình, mình quả nhiên vẫn là quá nóng vội, quả thực chính là tiểu sắc nữ, người ta còn là một xử nam thanh thuần, đối với chuyện nam nữ gì đó là rất ngây thơ.

Ôn Hân mặt mày cong cong lộ ra nụ cười trong mộng của Triệu Thắng Quân, "Nếu anh đã biểu hiện tốt như vậy, vậy em có mang quà cho anh đó, ngày mai cho anh xem. ”

Triệu Thắng Quân mở to mắt nhìn cô, không thể tin được. Trong lúc anh còn đang kinh ngạc, Ôn Hân lưu lại một nụ cười liền xoay người vào sân, đóng cửa lại.

Triệu Thắng Quân đứng ở cửa sân vẫn nhìn đối tượng nhỏ vào phòng, mới lái xe con lừa nhỏ đi về nhà, ngồi trên xe nhịn không được có chút đắc ý lộ ra một nụ cười, trong mộng mơ thấy cánh tay trắng nõn của cô làm sao có thể nói cho cô biết đây? Trong giấc mơ mơ thấy nụ hôn nhẹ nhàng trong núi sâu, anh sẽ không nói! Hơn nữa đêm nay anh lại có tư liệu khác, đối tượng nhỏ nhà anh làm sao có thể đáng yêu như vậy, nhắm mắt mềm nhũn dựa vào trong ngực anh, lông mi giống như cái quạt nhỏ hơi lóe lên, anh thiếu chút nữa không nhịn được, cũng may anh định lực tốt, bằng không sẽ phạm sai lầm!

Ôn Hân gõ cửa ký túc xá, Lưu Du Du buồn ngủ đến mở cửa, nhưng đôi mắt buồn ngủ sau khi nhìn thấy túi lớn của Ôn Hân liền trừng mắt sáng lên.

"Oa, cô đã trở về rồi, mua được áo sơ mi thật tốt chưa?" Lưu Du Du đôi mắt nhỏ sáng lên, trên thế giới này không có gì quan trọng hơn chiếc áo sơ mi tốt của cô.

" Cô nhỏ giọng một chút, tôi mua ba chiếc không giống nhau, cô không muốn chọn trước sao?" Ôn Hân vội vàng nhắc nhở cô, chiếu theo bộ dáng hưng phấn này của cô, sợ là muốn chạy ra cửa gọi Lâm Tĩnh và Trương Thanh đến chỗ cô xem hàng, vậy đêm nay cô đừng ngủ nữa.

Lưu Du Du vội vàng thắp đèn dầu hỏa, Ôn Hân lấy ba chiếc áo sơ mi kia ra trước, còn mình thì tìm một cái chậu đi rửa mặt, Lưu Du Du ở bên cạnh kinh ngạc tán thưởng quả thật là áo sơ mi tốt. Ôn Hân hiểu rằng, dù sao vải tổng hợp cũng là sản phẩm xa xỉ ở thập niên bảy mươi, giống như người hiện đại lấy được túi xách LV đầu tiên, kích động không ngủ được. Cô ấy không ngủ được, Ôn Hân lăn qua lăn lại cả ngày, tuy rằng buổi tối có đối tượng nhỏ đến chăm sóc cho mình, nhưng lúc này cũng thật sự rất mệt mỏi, Ôn Hân ứng phó hai câu kiểu dáng và nhan sắc chiếc áo sơ mi của Lưu Du Du rồi ngủ thϊếp đi. Lưu Du Du thì buổi tối tới tới lui lui thử lại nhiều lần, cầm gương nhỏ soi vài lần.

Tâm tình kích động của Lưu Du Du đè nén cả đêm, ngày hôm sau còn chưa sáng, đã hưng phấn đi đến ký túc xá bên cạnh tìm Lâm Tĩnh và Trương Thanh tới đây, tuy rằng mấy người hạ thấp giọng, nhưng vẫn không thể tránh khỏi đánh thức Ôn Hân.

Ôn Hân vừa mở mắt ra, chỉ thấy ba chị em giống như mặc áo sơ mi sợi tổng hợp khen ngợi lẫn nhau, thấy Ôn Hân tỉnh lại, lập tức hỏi ý kiến của Ôn Hân.

Ôn Hân tựa vào tường bên giường, ngáp một cái, vươn ngón tay cái về phía ba người bọn họ, "Xinh đẹp, tổ hợp hoa của chị em Dương Thạch Tử. ”

Các cô gái mười tám mười chín tuổi, đang độ tuổi đẹp nhất, tất nhiên phù hợp với màu sắc giống như loại hoa này.

"Ôn Hân của cô, là bộ dáng gì? Cô cũng mặc vào, hôm nay chúng ta ở Dương Thạch Tử khoe một phen." Lưu Du Du hưng phấn đề nghị.

Ôn Hân cười cười, "Tôi không mua, các cô cứ đi khoe đi, hôm nay tôi không xuống đất, nói với các cô, đây quả thật là một chiếc áo sơ mi tốt mười bốn đồng đó, hơn nữa những thứ chăm sóc da gội đầu kia, tiền các cô cho tôi... Cơ bản không còn gì, giá cả tôi đều ghi lại rồi, buổi chiều trở về chúng ta lại tính sổ. ”

Con cái của một cán bộ, Lưu Du Du mới không quan tâm, "Hì hì, thật ra ba món tôi đều thích, đều muốn. ”

Nhưng hai vị thuộc tầng lớp công nhân bên cạnh vẫn có chút thần sắc đau lòng.

Ôn Hân cười, " đẹp là được rồi, cái này đích xác nhìn đẹp không dễ mặc, không thoáng khí. ”

"Sao không thoáng được, vải này vừa rắn chắc vừa trơn trượt, một chút nếp gấp cũng không có." Lưu Du Du kiên trì đây đích xác là thứ tốt đặc biệt tốt, Ôn Hân cũng không phản bác, mặt trời dần dần lên, trong phòng có ánh sáng, Ôn Hân nằm trên giường lười nhúc nhích, "Dầu gội đầu của các cô đều ở trong túi của tôi, tôi cũng mua bốn phần, mỗi người một phần của chúng ta, các cô phải dùng trước lấy đi. ”

Mấy người đã sớm muốn lật túi của Ôn Hân, lúc này giống như ba con sói đói nhào tới bên kia lục chiếc túi của Ôn Hân, ở bên trong lục lọi, hưng phấn thét chói tai.

"Ôn Hân, áo sơ mi này của cô?"

Ôn Hân lười biếng nhìn lướt qua áo sơ mi trắng trên tay Lưu Du Du, "À, đó là tôi mua cho đối tượng của tôi. ”

Ba người ăn ý mười phần lộ ra một ánh mắt trêu chọc, Ôn Hân cười đuổi người, "Được rồi, cầm đồ đi mau đi, tôi còn mệt mỏi, đừng quấy rầy tôi ngủ. ”

Thời gian cũng không còn sớm, mấy người lúc này mới hi hi ha ha bận rộn rời đi, vội vàng thử dầu dưỡng da mới mua về, sau đó cùng nhau đi đi dạo quanh Dương Thạch Tử.