Thời Gian Tươi Đẹp Của Tuế Tuế

Chương 18: Bị làm cho đến khóc

Thật ấm.

Bót quá… Như thể đang nuốt chửng lấy anh.

Làn da dưới tay có chút lạnh, chạm vào rất mơ hồ, điều duy nhất Cừ Chiêu có thể cảm nhận được rõ ràng chính là mồ hôi nóng hổi trên lòng bàn tay.

Anh đang xoa bộ ngực của Tuế Hòa.

Nơi đó giống như bông vậy. Thơm thơm, mềm mềm, mỗi lần cắn là một lần nếm được vị ngọt ngọt, thơm thơm. Bầu ngực vểnh cao, một tay anh khó mà nắm hết.

Anh dùng sức một chút, Tuế Hòa liền rên lên.

“uhm…uhm…”

So với bình thường thì bây giờ cô ấy dịu dàng hơn rất nhiều lần, giọng nói còn mang theo chút ma mị.

Tinh hoàn đã bị kẹt lại ở trước hoa huyệt, những lớp thịt quanh đó bị đè xuống đến biến dạng. Anh lấy bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của mình ra, phía bên trên toàn là nước từ bên trong cơ thể cô.

Khi rút ra, nước ướt đẫm ở nơi giao hợp, nước bắn tung tóe lên phía trên bụng nhỏ, còn có mùi tanh, cái mùi khiến người khác càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ hơn.

Dươиɠ ѵậŧ mạnh mẽ cắm vào trong, bên trong có nước ngăn cản lại, trong đó rất chật hẹp làm anh tiến thêm rất khó khăn nhưng cũng rất thoả mãn.

Qυყ đầυ hơi to,nếp gấp duỗi ra đâm vào da thịt mềm mại, nhưng …Không phải còn một lớp màng nữa chứ?

Cừ Chiêu cảm thấy rất kỳ quái.

Sao cứ hết một tầng đến một tầng nữa vậy?

Khi xuyên qua lớp màng này, bên trong thực sự rất chặt, nơi đó giống như một sợi dây cao su quấn chặt lấy anh.

Nó làm cho anh đau, làm anh muốn bắn ra rồi, nhưng anh sợ Tuế Hòa cười.

Không thể bắn được. Nhất định phải di chuyển, di chuyển càng nhanh càng tốt, phải mạnh nữa, Tuế Hòa sẽ rất thoải mái. Đây là ý nghĩ duy nhất trong đầu Cừ Chiêu.

Cho dù cảm giác va chạm không rõ ràng như thế nào, nhưng Tần Chiêu vẫn có thể thấy rõ ràng vẻ mặt của Tuế Hòa.

Hai má cô ửng đỏ, chiếc miệng nhỏ hơi mở ra, hàm răng rất trắng, thỉnh thoảng cắn môi, đầu lưỡi linh hoạt dễ thương, mỗi khi vươn ra liếʍ xung quanh, nước bọt làm đôi môi của cô trở nên xinh đẹp hơn.

Những biểu cảm đó làm Cừ Chiêu biết, hóa ra mỗi khi động tình, Tuế Hòa sẽ càng trở nên mê người hơn, khiến anh nhịn không được, chỉ muốn làm cô hết lần này đến lần khác.

Anh làm rất lộn xộn, vừa nặng vừa nhanh. Mỗi lần Tuế Hòa kêu đau, anh càng làm nhanh hơn. Tuế Hòa kêu anh lấy ra ngoài, anh càng đâm sâu vào. Tuế Hòa nói anh xấu xa, anh chỉ cô nhìn về phía cổ tay anh mới vừa bị cắn rách.

Tuy rằng không còn nhớ vết thương này từ khi nào, nhưng anh khẳng định là do Tuế Hòa cắn.

Anh không hề hư hỏng, Tuế Hòa mới hư hỏng.

Tuế Hòa cắn anh, anh càng phải làm cô để cô khóc, anh mới hết giận. Sau đó, lúc cao trào Tuế Hoà thật sự bị anh đâm cho đến khóc.

Bỗng nhiên có cảm giác thành công, Cừ Chiêu sảng khoái cúi người hôn lên nước mắt của cô, “em thật yếu.”

Tuế Hòa giận dữ trừng mắt với anh, muốn đem những chất nhầy anh vừa bắn vào ép ra ngoài.

“Trừng anh sao?”

Cừ Chiêu gập chân cô lại, đầu gối đè lên đôi bồng đào đầy đặn của cô, làm cô kêu lên, anh liền hôn cô.

Chỉ cần hôn Tuế Hòa, cô ấy sẽ ngoan ngoãn trở lại.

Chỉ cần cô ngoan anh làm càng suôn sẻ hơn.

Bên trong rất nhiều nước, bao lấy cái gậy thịt của anh, thoải mái hơn nhiều so với lúc anh nhìn hình của Tuế Hòa mà thủ da^ʍ.

Hoa huyệt của cô rất nóng, giống như anh đang cắm chìa khóa vào một cái ổ khóa không vừa với kích thước, cái lỗ nhỏ nhỏ, bên trong lại ngoằn ngoèo nhưng anh vẫn cố gắng đâm vào, rốt cuộc đã vào được.

Dường như rất đau, Tuế Hòa sợ quá cắn vào đầu lưỡi của Cừ Chiêu, phía sau lưng anh cũng bị cô cào rách, làm anh vừa đau vừa kí©ɧ ŧɧí©ɧ.

Bao nhiêu tinh hoa đã chuẩn bị xong, Cừ Chiêu cắn cổ cô, hết miếng này đến miếng khác, động tác dưới thân cũng nhanh và mạnh hơn.

Lần này Tuế Hòa kẹp càng chặt hơn.

Cô lêи đỉиɦ rồi.

Cừ Chiêu cũng bắn ra theo.

“Em là mèo hay sao?”

Anh mệt mỏi nằm lên ngực của cô.

Lại mơ nữa rồi.

Cừ Chiêu cầm gối đập xuống sàn nhà, hít một hơi thật sâu, nhưng vẫn chưa bình tĩnh trở lại.

Anh nhìn sang phía tủ kính ở đầu giường, thuận tay cầm chiếc ly thủy tinh lên, đập thật mạnh xuống sàn.

Chiếc ly thủy tinh đập vào tường, vỡ tung tóe và rơi xuống đất.

Cuối cùng cũng thấy thoải mái hơn rồi.

Cừ Chiêu bước xuống giường, đi vào phòng tắm, những nếp nhăn ở chân mày vẫn dồn vào một chỗ.

Chỉ là giấc mơ thôi mà đã không khống chế được cảm xúc muốn phát điên của anh.

Mọi thứ đều là giả, gậy thịt của anh đi vào sâu bên trong cô là giả, đi ra cũng là giả, hoa huyệt ấm áp kia là giả, hoa huyệt bao chặt lấy phía dưới cũng là giả.

Lúc cao trào anh bắn tinh vào người cô cũng là giả.

Từ sau đêm quan hệ đó, Tuế Hòa đã rời khỏi cuộc sống của anh.

Biến anh thành quái vật, khiến nhìn thấy bất kỳ người con gái nào đều cảm thấy chán ghét.

Tuế Hòa là người con gái không có tình cảm, nên anh cũng không cần phải đối xử tử tế với cô.

Cừ Chiêu nghĩ, chỉ khi Tuế Hòa chịu đủ giày vò, anh mới cảm thấy hài lòng.

Nhưng mà làm vậy có đúng không?

Anh cũng không biết.

Cừ Chiêu chỉ biết rằng nếu như không ở bên cạnh Tuế Hòa, anh sẽ điên lên mất.