Cuộc Hôn Nhân Vô Nghĩa

Chương 4: Đột ngột đến nhà

Khi về đến nhà cô không tránh khỏi bị cha mẹ mắng. Kiều Vinh ném cái áo vest lên sofa, nổi giận đập mạnh lên bàn.

- Mày sau khi đánh đàn xong tại sao không chịu đến lấy lòng Lục Nghiên Dương, còn chạy đi đâu mất đến khi kết thúc tiệc mới về, hả?!!!!!!

- Tốn công nuôi dạy, đúng là phế vật. Lam An Hạ nói.

Khó khăn lắm mới nhờ vào các mối quan hệ được đến dự tiệc mà nhà họ Lục tổ chức, không ngờ chẳng thu hoạch được gì.

Kiều Vinh thét lớn - " Cấm túc 3 ngày trong phòng riêng để cho nó nhớ.

Sau này đừng có trái lời cha mẹ nữa."

Kiều Uyển Nhi " Vâng " một tiếng rồi ngoan ngoãn lên phòng đóng cửa

Cô nghe thấy bên ngoài có tiếng động liền biết cửa phòng đã bị khoá. Nhưng cô chẳng còn quan tâm nữa, trượt dài ngồi xuống nền đất cứng rắn.

Từ khi biểu diễn xong và chạy ra khỏi nơi đó, cô đã muốn khóc thật to. Nhưng vì sợ phiền phức đành đè nén vào trong. Bây giờ tốt rồi...! Kiều Uyển Nhi tự cười, tự nói với chính mình

- Có thể khóc được rồi.

Một dòng nước ấm lăn dài trên má, cô ôm lấy cơ thể chứa đầy sự mệt mỏi cùng bi thương mà khóc.

- Ai cũng được...!tại sao phải là người đó?

Năm nay cô được 24 tuổi, chỉ vừa tốt nghiệp đại học. Còn người đàn ông lạnh lùng khi nãy, tuy chỉ vừa mới 26 tuổi nhưng đã là giám đốc. Hắn cũng chính là đàn anh khoá trên cùng học cùng trường đại học với Kiều Uyển Nhi. Tính tình hắn rất khó đoán, cô chưa từng tiếp xúc, chỉ cảm thấy hắn kiệm lời, lại khá đáng sợ.

Mỗi lần trường tổ chức hoạt động đều thấy hắn nổi bậc giữa đám đông, đôi mắt luôn nhìn người khác hệt như nhìn sinh vật hạ đẳng.

Tuy cùng trường, nhưng hôm nay là lần đầu nói chuyện. Hắn giống như những gì cô nghĩ, đáng sợ vô cùng.

Nhưng mà không sao đâu, sẽ không bao giờ gặp nhau được nữa. Thái độ khi nãy của cô phần nào cũng sẽ khiến hắn nhận ra cô vô cùng không thích hắn.

Lục Nghiên Dương hắn là người không để hạt bụi lọt vào mắt, phàm là những kẻ khiến hắn khó chịu sẽ không cho cơ hội gặp mặt dù là lần thứ hai.

Sau này trong các buổi tiệc, gia đình cô chắc sẽ rất khó có thể tham dự

Kiều Uyển Nhi cười nhạt, chẳng hiểu vì lý do gì hôm nay lại bạo gan mà chống đối lại lời của cha mẹ nữa.

Cảm giác vừa sợ, vừa vui.

Cô ngồi đó khóc khóc cười cười, hệt như bị điên.

Lát sau liền vì mệt mỏi mà chìm vào giấc ngủ.

Trong cơn mơ, cô thấy bản thân đang được vây quanh bởi rất nhiều người. Họ cùng cô cười nói rất vui vẻ

Nhưng...

Tiếng động lớn đã khiến cho Kiều Uyển Nhi giật mình mà tỉnh giấc.

Cô còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang diễn ra liền bị giọng nói của Lam An Hạ làm cho điếc tai

- Giờ này mà còn ngủ, mau đi rửa mặt rồi thay đồ!

Kiều Uyển Nhi nhỏ giọng

- Có chuyện gì vậy ạ?

Mẹ cô không nói nhiều, nhanh chóng lệnh cho người hầu

- Mau giúp nó ăn mặc thật đẹp rồi nhanh chóng ra ngoài.

Kiều Uyển Nhi khoác trên người bộ váy trễ vai màu xanh.

Khác với vẻ đẹp quyến rũ hôm qua, cô bây giờ dịu dàng, yếu đuối, khiến cho người khác có cảm giác muốn che chở.

Thợ trang điểm mà mẹ thuê tay nghề không tồi. Cặp mắt sưng to như gấu trúc của cô vậy mà được che đi không để lộ điều gì. Tràn đầy sức sống, xinh đẹp động lòng người.

Cô bước xuống dưới nhà, chưa kịp nhìn thì đã nghe thấy tiếng vui cười của cha mẹ.

Kiều Uyển Nhi cố cong môi, bước xuống.

Điều cô nhìn thấy chính là người đàn ông đáng sợ hôm qua, đang nhàn nhã ngồi đối diện cha mẹ mình.

Nếu không đặt thay lên tay vịn thì e là bây giờ cô đã được đưa vào bệnh viện vì ngã cầu thang rồi.

Còn chưa kịp biểu lộ vẻ kinh hãi trên gương mặt thì mẹ cô đã nhanh chóng nở nụ cười hiền hoà rồi nói.

- Uyển Nhi, con mau xuống đây!

- Vâng. - cô không kìm nén được ý buồn trong câu nói, đáp một tiếng rồi thuận theo đi xuống.

Cha mẹ cô vẫn như cũ, chẳng hề để tâm nhiều mà nói

- Mau ngồi bên cạnh Lục tổng đi!

Kiều Uyển Nhi lo lắng, cô do dự nhìn người đàn ông, rồi lại nhìn cha mẹ mình. Đáp lại chỉ là ánh nhìn đe doạ cùng với câu ra lệnh cố nén lại cơn giận của cha

- Nhanh!!!

Cô cắn răng nghe theo, bước đến gần. Còn chưa kịp ngồi liền nghe thấy giọng hắn vang lên

- Tôi muốn nói chuyện riêng với Kiều tiểu thư đây.