Phùng công công nhìn thoáng qua, nhịn không được lại liếc mắt một cái.
Thẩm Hữu thế nhưng không tức giận, thậm chí giương mắt, hướng Phùng công công lại cười một hồi.
Thẩm Gia mơ hồ cảm thấy có chút không thích hợp. Cơm nước xong, thừa dịp Phùng công công cùng Đại Phùng thị nói chuyện phiếm, Thẩm Gia kéo Thẩm Hữu cùng đi thuận tiện.
Thẩm Gia vẻ mặt "Ta có chuyện muốn dặn dò ngươi", Thẩm Hữu đành phải đi theo anh.
"Tứ đệ"
Thẩm Gia căng thẳng:
"Ngươi và Phùng Tam Nhi kia rốt cuộc là quan hệ gì? ”
Thẩm Hữu hiếm khi được hỏi có chút chột dạ, ho khan một tiếng nói:
"Ta ở bên cạnh điện hạ làm việc, Phùng công công là Dương công công nghĩa tử, cũng thường ở bên cạnh điện hạ nghe chờ sai phái, coi như thân thiết với nhau. ”
Thẩm Gia hoài nghi nhìn lướt qua Thẩm Hữu:
"Bên cạnh điện hạ có nhiều người như vậy. Ngươi cùng ai quen thuộc không tốt, hết lần này tới lần khác cùng một thái giám chết đến gần như vậy? ”
Ba chữ thái giám chết, nghe thoáng có chút chói tai.
Sắc mặt Thẩm Hữu hơi trầm xuống, liếc Thẩm Gia một cái:
Thẩm Gia trợn trắng mắt:
"Nhìn xem, ta liền nói một câu thái giám chết, ngươi liền sắc mặt cho a xem. Ta chính là tam ca của ngươi! Ngươi vì một Phùng Tam Nhi, muốn cùng Tam ca của mình trở mặt không được. ”
Cùng Thẩm Gia giảng đạo lý, không thể nghi ngờ là tự tìm phiền não.
Thẩm Hữu đành phải ngậm miệng không nói.
Thẩm Gia nhíu mày một trận. Tâm khí bình tĩnh hơn một chút:
"Ngươi đừng chê ta dong dài nói nhiều. Ngươi đã định hôn, qua một hai năm nữa là có thể cưới Thiếu Quân qua cửa. Thiếu Quân biểu muội đối đãi với ngươi tình thâm ý trường, Thôi gia ngoại tổ mẫu đối với ngươi cũng rất tốt. Ngươi cũng đừng làm chuyện xin lỗi Thiếu Quân biểu muội. ”
"Phùng tam nhi kia đã tịnh thân, không tính là nam nhân. Nghe nói những nội thị này, đều có chút sở thích bi3n thái. Có người thích đi dạo thanh lâu, còn có người thích nam nhân. Ngươi đừng để bị Phùng Tam Nhi câu được mất lý trí. "
Thẩm Hữu:
"..."
Thẩm Hữu giật giật khóe miệng, không thể nhịn được nữa:
"Tam ca! Huynh đang nói gì đó ngu ngốc! ”
Thẩm Hữu trầm mặt xuống, tản mát ra lạnh thấu xương khiến người ta kinh hãi.
Thẩm Gia cũng không sợ anh, trừng mắt nhìn trở về:
"Ta sợ ngươi nhất thời không kiềm chế được, làm ra hành động khiến mình hối hận. Nếu ngươi không được với Thiếu Quân biểu muội. Ta là người đầu tiên không tha cho đệ. ”
Thẩm Gia một mảnh trái tim thiếu niên chân thành. Hôm đó vừa thấy Phùng Thiếu Quân đã yêu, sau đó tâm tư thiếu niên này đã sớm bị cắt đứt. Bất quá, hắn đối với Phùng Thiếu Quân vẫn là rất tốt.
Thẩm Hữu và Thẩm Gia liếc nhau, lòng rất nhanh mềm nhũn, thấp giọng nói:
"Biết rồi. ”
Lúc này Thẩm Gia mới yên lòng:
"Trong lòng ngươi biết là được rồi. ”
Tâm tình Thẩm Hữu phức tạp, một lúc lâu sau mới thấp giọng hỏi:
"Tam ca, có phải huynh vẫn không quên được Thiếu Quân biểu muội không? ”
Thẩm Gia vừa nghe lời này, hoảng sợ, đưa tay vỗ mạnh bả vai Thẩm Hữu một cái:
"Ngươi nói cái gì nhảm nhí! Đó là vị hôn thê của ngươi, em dâu tương lai ta tôi. Từ sau khi hai người lập hôn ước, ta liền không sinh ra tâm tư gì không nên có. Ngươi không tin người khác, ngươi lại không tin ta sao? ”
Một cái tát này, dùng tám thành lực đạo, vỗ đến đầu vai Thẩm Hữu nóng bỏng.
Đem trong lòng Thẩm Hữu hiện lên không còn một mảnh.
Thẩm Hữu có chút hổ thẹn:
"Đương nhiên ta tin tưởng huynh. Vừa rồi chính là thuận miệng nói, huynh đừng để ở trong lòng. ”...。。
Thẩm Gia quả thật không yên tâm:
"Quên đi, ta là tam ca đệ, không so đo với đệ. ”
Dừng một chút, lại cười nói:
"Trước kia, ta vẫn cho rằng ta thích chính là Thiếu Quân biểu muội như cô nương. Dịu dàng xinh đẹp, sở sở động lòng người, làm cho nhân sinh xuất ra tâm thương tiếc bảo hộ. ”
"Hôm nay gặp Lôi cô nương, ta mới biết, trên đời còn có một loại thiếu nữ khác. Tư thế oai hùng bừng bừng, thân thủ sắc bén. ”
"Tứ đệ, ngươi không tận mắt nhìn thấy, thật sự là quá đáng tiếc. Bộ dáng của nàng khi vung roi dài đánh người, thật sự là quá đẹp. ”
"Ta nhất định phải cưới nàng làm vợ."
"Ta đã cầu xin mẫu thân. Qua mấy ngày, mẫu thân liền mời quan mai mối đi Lôi gia cầu hôn. Chờ tháng sau hưu mộc, ta liền đi Lôi gia thăm nàng. ”
Thẩm Gia nhắc tới Lôi cô nương, ánh mắt rạng rỡ, thần thái phi dương.
Trong mắt Thẩm Hữu hiện lên ý cười.
......
Qua năm ngày, Đại Phùng thị mời quan mai mối đến Lôi gia.
Quan bà này họ Hạ, vẫn độc thân chưa gả. Năm nay đã hơn ba mươi tuổi, người ta gọi là Hạ nương tử. Có thể nói chuyện thiện đạo, là quan hệ tốt nhất kinh thành.
Lôi phu nhân thấy thẩm gia mời quan mai, trong lòng cũng âm thầm vui mừng. Trên mặt lại một phái đoan trang rụt rè:
"Hạ nương tử, hôm nay đến Lôi phủ chúng ta, không biết là vì chuyện gì? ”
Hạ nương tử cười nói:
"Tiểu nhân được Thẩm phu nhân mời, hôm nay cố ý đến phủ cầu hôn. ”
Một chút cũng không quanh co lòng vòng, thẳng thừng nói rõ ý đồ tới.
Lôi phu nhân vẫn rụt rè như trước:
"À? Thẩm phu nhân nào? ”
Hạ nương tử đã quen nói chuyện mai mối, rất rõ ràng lúc nói thân nhà gái tự kiêu ngạo làm phái. Cho dù là lúc trước đã xem qua nhau đều có ý, lúc nói lời bày hỏi cũng phải biểu hiện ra sự khẩn thiết của nhà trai cầu hôn.
Vì thế, Hạ nương tử đem tình hình Thẩm gia tỉ mỉ kể lại một lần. Đem Đại Phùng thị khen vừa khen, Thẩm Gia ở trong miệng nàng càng là vô song.
Lôi phu nhân kỳ thật so với Hạ nương tử còn rõ ràng hơn Thẩm gia, còn phải giả vờ không biết, nghiêm túc nghe một hồi.
Tại chỗ ứng phó là không thể, phải xem xét một đoạn thời gian trước khi trả lời.
Hạ nương tử cười tủm tỉm cáo từ rời đi.
Hạ nương tử vừa đi, Lôi phu nhân thở phào nhẹ nhõm, trên mặt lộ ra vui sướиɠ, bước nhanh tới khuê phòng nữ nhi.
Khuê phòng của Lôi Tiểu Tuyết cũng không giống khuê tú bình thường. Các loại bình phong đa bảo các mà cô nương gia yêu thích, tất cả đều không có, màn che lụa nhẹ cùng rèm châu các loại, cũng không thấy bóng dáng. Đơn giản, sạch sẽ và gọn gàng.
Trong thư phòng nhỏ, đặt phần lớn là du ký binh thư các loại.
"Người đi đâu rồi?"
Lôi phu nhân hỏi nha hoàn.
Nha hoàn thấp giọng đáp:
"Hồi phu nhân, tiểu thư đi phòng luyện võ. ”
Quả nhiên lại đi luyện võ phòng.
Lôi phu nhân có chút đau đầu.
Lôi Tiểu Tuyết không thích đọc sách. Không thích đánh đàn vẽ tranh. Các cô nương khác tụ tập cùng một chỗ ngắm hoa làm thơ gì đó, Lôi Tiểu Tuyết liền thích đi luyện võ phòng.
Cũng trách không được cô nương gia khác không qua lại với Lôi Tiểu Tuyết. Thiếu nữ khuê trung độc nhất hữu như vậy, toàn kinh thành cũng tìm không ra người thứ hai.
Lôi phu nhân đành phải đi luyện võ phòng.
Vừa đẩy cửa, trường tiên liền bay tới. Lôi phu nhân nhanh chóng hiện lên, trừng mắt nhìn qua:
"Mau dừng lại một chút, ta có chuyện muốn nói với ngươi. ”
Quên nói, Lôi phu nhân cũng xuất thân là tướng môn khuê tú. Binh khí dùng khi còn trẻ là song đao. Năm đó sau khi Lôi Đồng Tri cưới Lôi phu nhân qua cửa, phu thê thiếu niên ân ái, lén lút động thủ qua chiêu, cũng là vui vẻ. Lôi Đồng Tri bị Lôi phu nhân đánh không biết bao nhiêu lần.
Lôi Tiểu Tuyết thu roi dài, đi tới:
"Nương, nương có chuyện gì muốn nói với ta? ”
Lôi phu nhân lấy khăn tay ra, lau mồ hôi trên trán cho nữ nhi, một bên thấp giọng cười nói:
"Thẩm gia mời người đến cửa cầu hôn. Chính là Thẩm Gia mấy ngày trước ở ngoài Phổ Tế tự ngươi đã gặp qua. ”
"Thẩm phu nhân nổi danh tính tình tốt. Thẩm Gia cũng là một thiếu niên xuất chúng, chính là tuổi trẻ khí thịnh một chút. ”
“Cửa hôn sự này, ngươi có nguyện ý không?"