Đại Ca Cùng Chị Dâu Nhỏ

Chương 7: Mãnh liệt âm u tính chiếm hữu

Ôn Nam thành tích không tính quá tốt nhưng cũng không phải là kém, tham gia kì thi đại học điểm còn tính không tồi xếp thứ 211 nên đăng kí nguyện vọng tại một trường trong tỉnh.

Ở nhà nghỉ hè mấy tháng cậu liền ở nhà vẽ tranh bản thảo tới kiếm ít tiền, tuy mỗi tháng chỉ vẽ một bức nhưng bởi vì tỉ mỉ chi tiết mà tác phẩm chất lượng còn rất không tồi. Đối tượng mua đều là nữ hài tử trước tìm cậu đặt hàng, sau khi nhận được đều khen tranh đẹp xong thuận tiện sẽ trả thêm tiền.

Càng gần tới ngày khai giảng Ôn Nam liền càng dính người, buổi tối ngủ đều mơ màng nói không nghĩ muốn đi khai giảng.

Trước khi Ôn Nam chuẩn bị nhập học, công trình cuối cùng cũng hoàn công, Đàm Khôn Trạch ở nhà nghỉ ngơi ba ngày. Xét thấy khai giảng mang đến cho Ôn Nam sợ hãi càng ngày càng nghiêm trọng, tính tình cũng trở nên càng ngày càng kiều khí, thời thời khắc khắc đều muốn dán lên người Đàm Khôn Trạch.

Buổi tối ngày đầu tiên Đàm Khôn Trạch được nghỉ, hai người liền ở trong phòng làm đến không biết ngày đêm.

Sáng sớm hôm sau Đàm Khôn Trạch từ trong ngăn kéo lấy ra một tuýp thuốc mỡ, trước tiên dùng khăn lông ngâm trong nước ấm rồi vắt khô lau sạch toàn thân Ôn Nam một lần. Đến khi lau đến giữa hai chân, mặc dù vẫn còn ngủ say nhưng Ôn Nam vẫn trong vô thức mà nức nở, làm Đàm Khôn Trạch đau lòng lại tự trách.

Hai mảnh mị hồng đầy đặn môi âʍ ɦộ bị ngón tay bẻ ra, lộ ra lỗ huyệt bị ma sát đến quá mức sưng đỏ, phía trên trát một tầng thật dầy dịch trắng đυ.c đã khô cạn, miệng nhỏ đáng thương hề hề mà co rút mấp máy cố gắng phun ra từng luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙ bị chặn lại trong âʍ đa͙σ.

Tối hôm qua Đàm Khôn Trạch thao làm thật sự quá mức, đến thời điểm làm sang tư thế vào từ phía sau Ôn Nam đã khóc ướt đẫm khuôn mặt nhỏ hừ hừ kêu đau, huyệt thịt bị ma sát đến nóng rát mà tê mỏi, nhưng vẫn còn ở bị Đàm Khôn Trạch thể lực đáng sợ cùng lực kéo dài kinh người ôm vào trong ngực điên cuồng thao lộng.

Cuối cùng Ôn Nam trong đầu chỉ còn có kia căn không biết mệt mỏi đại dươиɠ ѵậŧ đang thọc vào tới rồi lại rút ra, nam nhân một bên ở bên tai xin lỗi cậu một bên lại dừng không được tới.

Tồn một tháng lượng tϊиɧ ɖϊ©h͙ chống tại cửa tử ©υиɠ đang co rút điên cuồng phun ra, chỗ giao hợp tràn ra lượng lớn chất lỏng trắng nhầy hỗn loạn một tia phớt hồng, thực mau lại bị màu trắng đυ.c dung hợp biến mất không thấy.

Bởi vì đinhr đến quá sâu khi Đàm Khôn Trạch muốn rút ra Ôn Nam đều ở hừ rên kêu đau, huyệt lại kẹp đến càng thêm lợi hại, cuối cùng không có biện pháp Đàm Khôn Trạch chỉ có thể để dươиɠ ѵậŧ vẫn duy trì tư thế cắm vào, anh nghiêng người ôm chặt cậu vào trong ngực rồi nằm xuống giường.

Ôn Nam hai mắt nhắm chặt mơ màng ngủ nhưng thân mình vẫn còn đang run rẩy, nước mắt ở khóe mắt bị anh ôn nhu mà liếʍ rớt, sau khi du͙© vọиɠ được phát tiết thỏa mãn Đàm Khôn Trạch liền hối hận không thôi, anh thật cẩn thận mà đau lòng ôm chặt Ôn Nam ngủ.

Mát lạnh thuốc cao bị nhiệt độ trong lòng bàn tay làm tan,nam nhân nhẹ nhàng cẩn thận bôi lên trên sưng đỏ âʍ ɦộ. Sau khi bôi xong cả trong âʍ đa͙σ lẫn âm đế cùng môi lớn môi nhỏ, Đàm Khôn Trạch mới như trút được gánh nặng mà giúp Ôn Nam đắp chăn đàng hoàng, sau đó đi đến nhà tắm xối hai mươi phút nước lạnh.

Đối với chuyện Ôn Nam sắp khai giảng, cảm xúc trong lòng Đàm Khôn Trạch khác xa với biểu hiện bình tĩnh thể hiện bên ngoài.

Ôn Nam năm nay mới 18 tuổi, sau khi tiến vào đại học cậu sẽ được tiếp xúc với nhiều người hơn, làm đến nhiều việc nhiều hoạt động hơn mà không phải chỉ có xoay quanh một mình Đàm Khôn Trạch anh nữa. Ôn Nam sẽ vẫn luôn yêu anh, nhưng Ôn Nam sinh hoạt sẽ phong phú xuất sắc lên, thế giới cũng sẽ khác sẽ rộng lớn hơn, nhiều mối quan tâm hơn, cũng không còn chỉ có mỗi anh.

Bảo bối phủng trong lòng khi bị mang ra ngoài cho mọi người nhìn ngắm, ao ước thì đáy lòng sớm muộn cũng sẽ nảy sinh ra mãnh liệt mà âm u tính chiếm hữu.

Đàm Khôn Trạch cô đơn mà ngồi trên sô pha trong phòng khách hút thuốc, các loại phức tạp cảm xúc đan chéo dễ làm cho thần kinh con người trở lên yếu ớt cố chấp, liền muốn buông xuống cũng khó mà bỏ xuống ngay được.

Đến gần giữa trưa Ôn Nam mới tỉnh.

Đàm Khôn Trạch mới vừa vứt xong rác trở về, vừa vào cửa liền nghe thấy Ôn Nam ở trong phòng ngủ gọi ông xã. Đầu tiên chỉ là vài tiếng không xác định kêu gọi, sau khi không ai đáp lại liền rõ ràng nóng nảy lên, sau đó là lớn tiếng gọi Đàm Khôn Trạch tên.

Vội vàng chạy vào trong phòng ngủ, Ôn Nam đang chuẩn bị từ trên giường xuống dưới, lại bởi vì chân mềm mà ngã ở trên mặt đất, Đàm Khôn Trạch bước nhanh tới bế cậu lên thả lại trên giường, vừa ngẩng đầu liền nhìn đến khuôn mặt nhỏ đỏ bừng tràn đầy nước mắt.

“Ô ô…… Ông xã…… Anh có phải hay không không cần Nam Nam nữa…”

Đàm Khôn Trạch đau lòng đến tâm đều xoắn chặt, đem người ôm chặt vào lòng.

“Như thế nào sẽ có chuyện đó. Ông xã đây rồi, không khóc,bảo bối không khóc.”

Ôn Nam vòng tay ôm chặt lấy anh, khóc đến càng thêm lợi hại.

“Anh đi, đi đâu vậy…… Ô……”

“Ông xã đi đổ rác.”

Đàm Khôn Trạch sờ sờ đầu cậu, trong l*иg ngực trái tim đập dồn dập, hai tay Ôn Nam ôm anh càng ngày càng vội, móng tay đã bấm vào da thịt, cả người đều đang run rẩy.

Đàm Khôn Trạch có chút chán ghét tự trách mà nhắm mắt lại, ảnh tưởng hung hăng cho chính mình một bạt tai, anh biết Ôn Nam lại nghĩ tới ký ức bị vứt bỏ ngày trước.

Sau khi ở bên nhau cùng vượt qua kia đoạn gian nan thời gian, Ôn Nam đã thật lâu không nhớ lại chuyện đau buồn nữa. Cậu được Đàm Khôn Trạch yêu chiều, mỗi ngày đều thực vui vẻ sung sướиɠ mà vượt qua.

Từ lúc bắt đầu luôn luôn nhút nhát sợ sệt mà đi theo anh nhỏ giọng kêu “Khôn ca”, đến khi lên cao trung cần đến người lớn trong nhà gặp giáo viên sẽ ý xấu mà kêu ba ba, cuối cùng biến thành hiện tại giống như một khối tiểu bánh dẻo mỗi ngày ngọt nị nị mà gọi ông xã.

“Gạt người…… Kẻ lừa đảo.”

Ôn Nam khóc đến thở hổn hển, trên tay sức lực cũng dần dần nhẹ đi xuống, khi Đàm Khôn Trạch cho rằng Ôn Nam muốn nói lời buông tay từ bỏ anh, đôi tay run run nâng lên xoa gương mặt cậu.

Ôn Nam cố gắng mở ra khóc hồng mí mắt, nước mắt đem lông mi ướt nhẹp thành một bó một bó. Ngay lúc Đàm Khôn Trạch cứng đờ bàn tay giơ lên lau đi nước mắt bên má đào, cậu cũng ngẩng đầu hôn lên tới.

Mang theo nước mắt là một cái thấm ướt hôn, dừng ở Đàm Khôn Trạch trên môi,lành lạnh man mát.

“Rõ ràng chính là trộm đi hút thuốc.”

Đàm Khôn Trạch nhẹ nhàng thở ra, liền ngay lúc anh biết Ôn Nam sẽ không buông ra tay thì anh mới cảm nhận được cảm giác trái tim đập trở lại. Lúc đó cảm xúc sợ hãi ùa lên trong nháy mắt, anh mới phát hiện chính mình đã dọa ra một thân mồ hôi lạnh, giờ phút này thế nhưng vẫn còn sợ hãi run rẩy.

Đàm Khôn Trạch tự giễu mà cười, anh chuyện từng trải qua cũng không ít, sống gần ba mươi năm nam nhân, cư nhiên có một ngày cũng sẽ như vậy sợ Ôn Nam buông ra tay chính mình.

Nếu cái này nam hài không hề thuộc về anh, đó là chuyện mà anh căn bản không dám có một chút ý niệm.

Nhìn Ôn Nam khóc đến rối tinh rối mù khuôn mặt nhỏ, Đàm Khôn Trạch tưởng tiến sát đi lên hôn cậu, Ôn Nam liền giơ tay đem mặt anh đẩy qua một bên, cậu lấy tay che lại miệng.

“Mới không cần hôn! Người ta chán ghét mùi thuốc lá!”

Cự tuyệt đến không chút lưu tình, Đàm Khôn Trạch không có biện pháp chỉ có thể một lần nữa đi tắm rồi đánh răng súc miệng.

Ra khỏi phòng tắm, Ôn Nam đã tự mình mặc xong quần áo đang nhìn về hướng anh mang chút giận dỗi, hai chân treo ở mép giường ở khắp nơi lắc lư.

“Đàm Khôn Trạch, đói bụng.”

Đàm Khôn Trạch bị này một tiếng gọi đầy đủ họ tên sửng sốt một chút, biết vị này tiểu tổ tông là muốn tính sổ chuyện tối hôm qua, hắn tự biết đuối lý đi qua đến.

“Bảo bối muốn ăn cái gì anh đi nấu.”

“Muốn đi ra ngoài ăn lẩu.”

Ôn Nam cố ý nói như vậy, bàn chân trắng như tuyết chống lại Đàm Khôn Trạch chân một bộ dáng không cho anh tới gần mình.

Đàm Khôn Trạch nửa ngồi xổm xuống, đem bàn chân nhỏ bé mềm mại niết ở trong tay, hỏi cậu.

“Nam Nam đi đường được sao?”

Ôn Nam càng có chút tức giận đến thở phì phì.

“Đi không được, đều tại anh. Tối hôm qua rõ ràng người ta đã ở kêu đau mà anh vẫn cứ làm.”

Đàm Khôn Trạch nhận cậu chỉ trích, dỗ dành cậu.

“Nam Nam, anh biết sai rồi.”

“Hừ”

Ôn Nam liếc mắt nhìn anh, quay mặt sang chỗ khác không thèm nói chuyện.

Đàm Khôn Trạch tiếp tục hống.

“Bảo bảo còn đau không?”

“Đau……”

Ôn Nam anh thái độ thành khẩn liền thu liễm tính tình, mềm giọng nói bắt đầu làm nũng, hướng về Đàm Khôn Trạch duỗi tay.

“Muốn ôm.”

Kỳ thật cậu đã không còn đau nữa, Ôn Nam tỉnh ngủ thời điểm cũng đã không đau, Đàm Khôn Trạch khẳng định cho cậu bôi thuốc. Cậu chỉ là ngủ đến choáng váng, bởi vì mệt mỏi cả đêm, lúc đó vừa khóc vừa cầu Đàm Khôn Trạch mà anh cũng không để tâm, dươиɠ ѵậŧ vẫn điên cuồng mà hướng âm huyệt cắm vào, mỗi một chỗ đều ở đau, Đàm Khôn Trạch bộ dáng bị du͙© vọиɠ chi phối cực kỳ giống một cái lãnh khốc vô tình bạo quân.

Ôn Nam có điểm sợ hãi, không phải sợ loại này mạnh mẽ tối tăm chiếm hữu dục cùng khống chế dục, mà cậu sợ Đàm Khôn Trạch sẽ rơi vào tình cảnh mâu thuẫn đối lập khốn khổ, hy vọng cậu có thể trải nghiệm mọi thứ tốt đẹp nhất rồi lại sợ cậu rời bỏ anh.

Mà cậu sẽ không bao giờ rời đi, Ôn Nam sẽ vĩnh viễn yêu Đàm Khôn Trạch hơn nữa sẽ luôn luôn lưu lại Đàm Khôn Trạch bên người.

Ôn Nam đem chân kẹp ở trên eo Đàm Khôn Trạch, bị anh ôm đi ra ngoài phòng khách.

“Thật muốn đi ra ngoài ăn?"

Đàm Khôn Trạch hỏi.

Ôn Nam lắc lắc đầu đang gác ở trên vai anh, nị nị mà trả lời.

“Muốn ăn đồ ăn anh làm cơ.”

Đàm Khôn Trạch gật đầu nói được, chuẩn bị đem người đặt xuống sô pha, không nghĩ tới Ôn Nam lại giống gấu koala giống nhau treo ở trên người anh không buông tay, Đàm Khôn Trạch bất đắc dĩ bóp mông cậu.

“Bảo bối, như này không làm được cơm.”

Ôn Nam “Nga” một tiếng, không coi là chuyện lạ mà nói.

“Em vừa mới đem sang năm sinh nhật nguyện vọng ước đến.”

Một bộ dáng mong chờ Đàm Khôn Trạch hỏi tiếp vấn đề, nam nhân liền thuận theo tâm ý của cậu hỏi lại.

“Cái gì nguyện vọng?”

“Đem Nam Nam thu nhỏ cất vào trong túi ông xã sau đó vĩnh viễn giấu đi!”

Đàm Khôn Trạch cười một tiếng.

Ôn Nam không phục.

“Anh cười cái gì!”

“Biến nhỏ nhiều ít? Quá nhỏ sẽ hư mất.”

Nói xong Đàm Khôn Trạch liền buông cậu xuống, xoay người đi phòng bếp.

Một lát sau trong phòng khách vang lên âm thanh vừa thẹn thùng vừa quẫn bách.

“Chán ghét a……”

Rõ ràng cậu thực nghiêm túc ước nguyện!