Hạ thể bị cái miệng nóng hừng hực lấp kín, toàn thân cô như bị thiêu đốt, hai má nóng ran.
Sulla không quan tâm đến cô đang khẩu thị tâm phi, anh vùi đầu chuyên chú hưởng thụ mĩ vị trên người cô, miệng nói không cần, nhưng cơ thể lại rất thành thật, dịch mật chảy ra càng lúc càng nhiều.
Cái lưỡi của Sulla cố ý liếʍ láp xung quanh cửa huyệt không chạm đến hạt châu nhỏ bé, mãi đến khi Hoàng Tiểu Thiện khó chịu vặn vẹo anh mới chậm rì rì chạm đến hạt đậu đỏ tươi kia, đầu lưỡi đảo quanh một vòng, toàn thân Hoàng Tiểu Thiện đã tê dại, bàn chân duỗi thẳng, mười ngón chân đáng yêu co quắp lại, ngâm khẽ một tiếng.
Thanh âm quả thực mất hồn, Sulla vốn đã bị tìиɧ ɖu͙© chi phối, lại bị tiếng rên này thúc đẩy, anh hưng phấn thở dốc, đầu lưỡi điên cuồng càn quét hạt đậu thịt mềm mại, mãi đến khi chóp mũi dán vào hạt châu mẫn cảm, miệng không ngừng liếʍ mυ'ŧ mật nước bên trong huyệt động, toàn bộ thế giới trong anh đều tràn ngập hơi thở ngọt lịm của cô mới thôi.
Hai tay Sulla nắm lấy hai nửa đào mật co giãn, dùng sức tách nó sang hai bên, ngón tay mon men cắm vào cúc huyệt của Hoàng Tiểu Thiện, cô hét lên một tiếng, mông thịt bất an vặn vẹo, muốn thoát khỏi dị vật ở hậu huyệt, kết quả lại mang đến tác dụng ngược lại khiến Sulla càng thêm ra sức liếʍ láp, ngón tay cũng không ngừng trêu chọc mặt sau.
Hoàng Tiểu Thiện nghĩ mình sẽ bị cái tên đàn ông nước ngoài này làm hỏng mất, cô khóc nức nở hô lên: "Buông tôi ra, tôi không muốn, tôi trả thẻ lại cho anh, anh đi nơi khác đi, rời khỏi nhà tôi." Giác quan thứ sáu của phụ nữ cảnh cáo cô, người đàn ông này là một tai họa, phải nhanh chóng vạch rõ giới hạn.
"Sao vậy, em hối hận rồi? Đã muộn, tiền tôi cho đi không có lý nào lại nhận về." Sulla thu đầu lưỡi, liếʍ liếʍ môi mỏng nói tiếp: "Là ý chí của em không kiên định, trúng kế của tôi, bất kể tôi làm gì, em đều phải theo, em còn chưa ra ngoài xã hội, hiện tại để tôi dạy em phép tắc sinh tồn." Nói xong anh nâng eo, nắm lấy cự vật sưng to nóng bỏng, vọt vào trong mật huyệt hỗn loạn.
"A, anh còn muốn nữa sao!" Hoàng Tiểu Thiện cong người hét lên, cái miệng xinh đẹp kia trừ rêи ɾỉ thì không nói được một câu nào hoàn chỉnh.
Sulla đỡ eo cô, hạ thể nhanh chóng ra vào trong mảnh đất non nớt tươi ngon, phát ra những âm thanh khiến người ta xấu hổ.
Ngoài cửa sổ ánh nắng chói chang, trong phòng cơ thể trắng nõn của Hoàng Tiểu Thiện phủ thêm một tầng đỏ ửng xinh đẹp, gương mặt lấm tấm hồ hôi, bị ánh sáng chiếu vào càng thêm lấp lánh động lòng người.
Hoàng Tiểu Thiện bị va chạm liên tục không ngừng run rẩy, cửa động theo đó mấp máy, vách tường thịt non bên trong co rút như muốn kéo côn ŧᏂịŧ vào sâu bên trong cơ thể cô.
Theo động tác thọc vào rút ra càng lúc càng nhanh, kɧoáı ©ảʍ tích lũy càng ngày càng nhiều, mãi đến khi lên đến đỉnh điểm, xương sống Sulla tê rần, côn ŧᏂịŧ nảy lên trong mật huyệt, từng luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng phun trào, đánh sâu vào hoa tâm của cô.