Màu sắc tấm thẻ trên bàn là màu lần đầu Hoàng Tiểu Thiện thấy, khiến cô phải ghé mắt nhìn, cũng không biết là thẻ ngân hàng thật hay chỉ là thẻ điện thoại của nước ngoài bị anh lấy ra lừa người.
"Tôi không cần, mời anh lập tức rời khỏi nhà tôi, bằng không tôi sẽ lập tức báo cảnh sát, tiễn anh vào ngục giam của Hong Kong nghỉ phép."
Với thân phận của anh ngục giam Hong Kong đại khái còn chưa đủ tư cách nhốt anh, có thể thấy được, cô gái này mạnh miệng nhưng tính tình rất dễ dỗ, ngoài ra còn có đam mê rất đặc biệt. Sáng sớm lúc rời giường anh đã nhìn thấy mấy bức vẽ trên mặt đất, hơn nữa quan sát trong phòng còn thấy được rất nhiều dụng cụ hội họa, mấy bức vẽ dâʍ ɖu͙© kia xuất phát từ tay ai, không cần nói cũng biết.
Sulla vẫn khá tự tin vào vốn liếʍ của mình, cũng từng đọc qua binh pháp Tôn Tử, nếu đối tượng là cô, anh không ngại dùng chiêu mỹ nam kế mà mình chưa từng sử dụng.
Tên đàn ông nước ngoài này không bị lời nói của mình dọa chạy, trái lại còn nở nụ cười quỷ dị, hai tròng mắt sâu không thấy đáy, Hoàng Tiểu Thiện chỉ cảm thấy như Quan Công trước mặt đang mài đao xoèn xoẹt, miệng mắng không biết tự lượng sức mình, đáng chết chính là, anh cười lên còn rất đẹp.
Vũ trụ nhỏ trong đầu Hoàng Tiểu Thiện bạo phát, cô chất vấn: "Anh cười cái gì, không cho cười! Bằng không tôi báo cảnh sát thật đấy." Cô cầm lấy di động ấn số điện thoại, trên thực tế màn hình di động đen thui.
"Em lại đây, tôi nói cho em biết tôi cười cái gì." Sulla ngoắc ngón tay với cô, mỹ nam kế bắt đầu.
Người đàn ông da đồng tuấn mỹ, ngũ quan lạnh lùng, cười lên rất tà khí, mày kiếm mắt sáng nổi lên gợn sóng, trong nhà không có quần áo đàn ông, cho nên trên người anh chỉ có một chiếc khăn tắm quấn ở bên hông, l*иg ngực rắn chắc mê người, vừa cười một cái xung quanh đã tràn đầy cảm giác sắc dụ, câu mất hồn phách Hoàng Tiểu Thiện.
Chờ đến khi bị bế ngồi trên đùi anh, Hoàng Tiểu Thiện mới trừng mắt, dáng vẻ không thể tin nổi, cái tên đàn ông lừa đảo này!
"Thả tôi xuống, tên chó má này, mặt anh có đẹp nữa cũng vô dụng với tôi, tôi nói báo cảnh sát là báo cảnh sát!" Trên thực tế cô đúng là bị gương mặt kia dụ dỗ, vừa thất thố lại mất mặt, Hoàng Tiểu Thiện nổi giận, lắc mông muốn rời khỏi phạm vi thế lực của anh.
"Mặt vô dụng, thế cái này hữu dụng chứ?" Sulla thẳng lưng, trực tiếp dùng côn ŧᏂịŧ cương cứng cách lớp khăn tắm đỉnh vào tiểu huyệt của cô, ai bảo cô khẩu bị tâm phi.
"Anh, anh, cái tên khốn nạn này, không được xằng bậy!" Bị anh chọc một cái, vải qυầи ɭóŧ bị đẩy chen vào mật huyệt, cọ qua thịt non, thân thể Hoàng Tiểu Thiện mới bị khai phá, vô cùng mẫn cảm, nào chịu được một kích này, Hoàng Tiểu Thiện rướn người, suýt nữa mềm nhũn ngã vào trong ngực anh.
"Không cho nói lời thô tục." Bàn tay to rơi xuống trên mông thịt, lưu luyến không rời, xoa nắn kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
"Á, anh dựa vào đâu mà đánh tôi!" Cô không nghĩ tới tên đàn ông nước ngoài tự ý xông vào nhà dân này lại to gan lớn mật như vậy, bị đau đớn trên mông kí©ɧ ŧɧí©ɧ, Hoàng Tiểu Thiện kẹp mông khiến tiểu huyệt theo bản năng co rút, vô tình tiếp xúc thân mật với côn ŧᏂịŧ đang ngẩng đầu của anh, cố tình mông lại bị anh đè nặng không thể lùi lại.
Sulla cố ý giam cái mông nhỏ, cọ xát với côn ŧᏂịŧ ở đằng trước, lúc hoa tâm sinh ra cảm giác ngứa ngáy khó nhịn, Hoàng Tiểu Thiện khóc không ra nước mắt, bởi vì cô bắt đầu chảy dịch da^ʍ, cảnh tượng hoang da^ʍ tối qua như còn rõ mồn một trước mắt, cảm giác cả người bị nướng chín.
"Được rồi, tôi không có tư cách đánh em, tôi sẽ trực tiếp dùng dươиɠ ѵậŧ làm em."