CHƯƠNG 8: Biệt li
Sau cơm trưa, cha mẹ Tô Tranh đề nghị muốn Tô Tranh đi gặp mặt cha mẹ Úc Cẩm.
Úc Cẩm nhìn vào mắt nam nhân ngồi ở góc nghiêng đối diện, cười cười nói: “Cha con vào lúc con còn rất nhỏ đã chết, mẹ con đem con nuôi lớn, con hiện tại đã trưởng thành, bà ấy cảm thấy nên hưởng thụ cuộc sống, liền cùng bạn trai đi du lịch.”
Lâm Kỳ không cẩn thận làm vỡ ly nước, em họ Tô Tranh quát lớn ông làm vỡ nát cái ly cô bé thích nhất, lại khóc lại náo loạn thật lâu.
Úc Cẩm nhìn bộ dáng Lâm Kỳ lấy lòng con gái, không tiếng động mà cười nhạo, cáo biệt cha mẹ Tô Tranh.
Tô Tranh khăng khăng muốn đưa cô về nhà, Úc Cẩm lúc dưới lầu hôn anh, trên mặt cười đến thực ngọt: “Tối hôm qua em thực thích, cảm ơn anh.”
Tô Tranh hỏi cô quan hệ của bọn họ có phải hay không có thể xác định, cô ôm anh lại là nụ hôn dài, nhìn chằm chằm mắt kính mạ vàng của anh, cô đột nhiên nói một câu không chút liên quan: “Bộ dáng mang mắt kính của anh thật đúng là rất đẹp.”
Tô Tranh cho rằng quan hệ của họ đã xác định như vậy, lại không biết rằng đây chính là sự kết thúc.
Úc Cẩm ngồi trên cho vừa thuê, nhìn Tô Tranh đứng dưới trời tuyết lớn bay tán loạn, anh đứng thẳng tắp, cô nhớ tới thiếu niên năm đó bị cô trêu chọc.
Cô khóc, cô cho rằng bản thân không có nước mắt, cô thất thần vuốt nước mắt nơi khóe mắt.
Mới đầu chỉ là chịu đựng khóc nức nở, sau đó lại là gào khóc.
Tài xế taxi từ kính chiếu hậu thấy bộ dáng cô khóc như hoa lê dính hạt mưa, cho rằng cô vừa mới chia tay, rõ ràng lúc mới vừa lên xe, bạn trai cô còn thực ôn nhu mà bảo cô khi về đến nhà nhớ gửi tin cho anh.
Úc Cẩm đem Tô Tranh xóa bỏ, về những tin nhắn của anh , xóa bỏ đến sạch sẽ.
Nghỉ đông trời tuyết lớn bay tán loạn, cô bị sốt cao thật lâu, nghe thấy bên ngoài pháo hoa tưng bừng, niềm vui năm mới với cô mà nói đã sớm không còn vui vẻ.
Trong phòng không hề có sinh khí, cô ngóng nhìn di ảnh của mẹ , ôm lấy khung ảnh bắt đầu khóc thút thít.
Nếu không phải cô tùy hứng mà muốn đi tìm Tô Tranh, nếu không phải cô đáng chết muốn theo đuổi tình yêu, nếu ngày đó cô không có tê tâm liệt phế mà chỉ trích mẹ, có lẽ hiện tại cô không phải lẻ loi hiu quạnh một mình.
Kỳ nghỉ đông năm nhất, ở trên phố cô ngẫu nhiên gặp lại bạn học trung học, hắn nói rất nhiều về chuyện của Tô Tranh.
Đó là ba năm sau khi chuyển trường, cô lần đầu tiên đi hỏi thăm tình hình về Tô Tranh, du͙© vọиɠ có chút ngủ đông chậm rãi thức tỉnh.
Buổi tối, Úc Cẩm bị mẹ buộc uống chén canh cá, mẹ nói cô gần đây quá gầy, muốn bồi bổ cho cô.
Úc Cẩm quăng vỡ chén hét to: “Vì sao cuộc đời của con luôn bị mẹ thao túng, con không cần ăn canh, không cần ăn canh!!!”
Cô khóc lóc kể lể nói mình có bao nhiêu nhớ thương Tô Tranh, có bao nhiêu muốn ở bên nhau anh, trách cứ mẹ ích kỷ, chỉ lo cho mình.
Đêm đó, cô ở tiệm net ngây người một đêm.
Trời đổ tuyết lớn cả một đêm, máu chảy ra thấm vào một mảng tuyết lớn, mẹ gặp tai nạn xe cộ rời khỏi cô, thậm chí một lời từ biệt cũng không có, cô một giọt nước mắt cũng chảy không ra.
Cô đem tro cốt mẹ cùng di ảnh trong phòng mà bọn cô ở trước đây, cô tưởng rằng chỉ cần cô không trở về nhà, mẹ vĩnh viễn đều sẽ ở đây.
Đã ba năm , Úc Cẩm lần đầu tiên ở trước mặt mẹ khóc.
Cô vừa khóc vừa lau nước mắt, bảo đảm: “Mẹ, con sẽ nghe lời, con không cùng Tô Tranh làm loạn, mẹ trở về được không.”
“Mẹ, con thật sự biết sai rồi, mẹ trở về được không?”
“Mẹ, con sẽ ngoan, con không cùng Tô Tranh ở bên nhau, anh ấy rất thích con, con cũng không đáp ứng cùng anh ấy ở bên nhau, mẹ, con vẫn luôn nhớ rõ lời mẹ nói.”
“Con xóa bỏ phương thức liên hệ của anh ấy, khi anh ấy ngủ, còn có khi anh ấy nấu cơm, ăn cơm, đi đường, các loại ảnh chụp con đều xóa.”
“Mẹ, con rất nghe lời, con thật sự rất nghe lời, mẹ trở về được không? Con đã ba năm không ăn cơm tất niên, mẹ nấu cơm cho con ăn có được hay không?”
“Con nhớ canh xương sườn, nhớ canh cá, nhớ canh gà, mẹ chỉ cần là mẹ làm, con đều thích.”
“Mẹ, con nghe lời, con thật sự nghe lời, con về sau sẽ không ở bên Tô Tranh, mẹ đừng không cần con, mẹ trở về đi.”