"Hoa nhi đáng thương của gia đói rồi" Thẩm Thần Phỉ ôm nàng thắm thiết không buông tay, hắn quay đầu đi, trong một cái chớp mắt, sắc mặt liền biến đổi thành vẻ mặt đầy tức giận trừng mắt Thu Cúc cùng Nguyệt Nga đang đứng yên chờ ở một bên, lạnh giọng mắng:
"Bọn ngươi không có mắt sao? Không nhìn thấy Hoa nhi gia đang đói bụng, còn không mau kêu người chuẩn bị đồ ăn mang đến"
Nguyệt Nga cùng Thu Cúc là người cũ bên người hắn, hai người đã có thói quen với tính tình bất định dễ thay đổi của Thẩm Thần Phỉ. Nhưng những tỳ nữ nhị đẳng phía sau các nàng bị khí giận của hắn doạ sợ tới mức run bần bật, sắc mặt trắng bệch, sợ hắn đột nhiên đứng dậy đem đám các nàng chém chết hết.
Tỳ nữ rời đi, sau trong phòng chỉ còn lại có Hoa Lê cùng Thẩm Thần Phỉ.
"Ngươi có thể thả ta đi sao? Ta...ta muốn về nhà" Hoa Lê nhỏ giọng nói.
"Ban đêm hôm qua, nàng nhưng đã đáp ứng gia, sau này ngoan ngoãn làm nữ nhân gia."
Nghĩ đến cảnh tượng hương diễm dâʍ đãиɠ đêm qua kia, Thẩm Thần Phỉ chỉ cảm thấy một trận sung huyết não, tay ôm Hoa Lê, không thành thật hướng đến ngực trẻ bú sữa nàng chộp lấy, hắn còn sắc tình xoa xoa.
"Ân... ngươi, cái ngươi sắc lang này, mau buông tay" Hoa Lê mắc cỡ đỏ mặt, nàng dùng sức muốn đẩy hắn ra.
"Nàng nếu nhớ không được , gia phi thường vui vẻ giúp nàng hồi tưởng lại một lần" Thẩm Thần Phỉ vừa nói vừa vươn đầu lưỡi liếʍ liếʍ ở trên vành tai nho nhỏ của nàng. Hoa Lê run rẩy, mặt đỏ tai hồng né tránh đầu lưỡi của hắn.
"Ngươi đừng như vậy, chúng ta từ từ nói chuyện, chịu không?"
Đối mặt hắn, nàng thật sự cảm thấy bất đắc dĩ, tựa hồ mặc kệ nàng làm như thế nào, cũng không không thể thay đổi quyết định của hắn chút nào.
"Trước để gia hảo hảo hôn hôn, thật thơm. Hoa nhi, trên người của nàng thoa thứ hương phấn gì, thời thời khắc khắc câu dẫn gia" Một bên nói, một bên dùng căn cây gậy lửa nóng cứng bang bang kia nhẹ nhàng va chạm mông Hoa Lê, cả người Hoa Lê cứng đờ. Hốc mắt lập tức đỏ, nước mắt chớp động, hàm răng trắng cắn chặt môi, ủy khuất nhẹ nhàng than nhẹ:
"Ngươi vì cái gì vẫn luôn như vậy, ta...ta...ta không phải kỹ nữ " Thủ đoạn hắn dâʍ ɭσạи nàng, cùng những từ ngữ dâʍ đãиɠ đó làm nàng thực cảm thấy không hề còn tôn nghiêm.
Nàng cảm thấy chính mình giống như con búp bê bơm hơi, bị người mất hết nhân tính tiết dục lên thân, giá trị tồn tại tựa hồ chỉ là bị nam nhân này cắm thao.
"Nói hươu nói vượn, nàng chính là bảo bối nhỏ ông trời tặng cho gia, sao có thể cùng đồ vật dơ bẩn đó đánh đồng chung. Hoa nhi, gia là thiệt tình thích nàng, nàng ngoan ngoãn đi theo gia, gia cho nàng cuộc sống cẩm y ngọc thực phú quý, được không?"
Nghe được lời thề son sắt bảo đảm của hắn, Hoa Lê càng thương tâm. Thế nhưng nàng nhất thời ngăn không được muốn rơi lệ, gian nan nâng lên tay đau nhức đi đánh hắn, không đánh đau hắn, tự mình lại càng đau, nước mắt như những hạt châu cắt đứt liên tục chảy xuống.
"Vậy ngươi có thể để ta về nhà trước hay không?"
"Không cho, sau này nàng chỉ có thể đi theo bên cạnh gia, chỗ nào cũng không được đi"
Trên đời vì cái gì lại có người không biết xấu hổ như vậy, người tự cho là đương nhiên như vậy. Hắn thích nàng, không hỏi tâm ý nàng, ngược lại là trực tiếp xuống tay bắt cóc cưỡиɠ ɠiαи nàng nhiều lần? Thích như vậy, nàng cảm thấy thật là đáng sợ.
"Ngươi để ta về nhà đi, ngươi nếu muốn gặp ta, ta lại qua đây được không?" Nàng thật sự bị bức nóng nảy, chỉ nghĩ thoát thân trước, thế nhưng bình ổn tâm hoà khí nói lời nói dối.
"Gia hiện tại liền muốn nàng, thời thời khắc khắc muốn nàng, nàng không được đi, một khắc ta cũng không cho rời đi " Lời nói bá đạo tùy hứng làm Hoa Lê khóc không ra nước mắt, nói không lựa lời đem lời nói trong đáy lòng nói ra: " Rốt cuộc ngươi thích ta chỗ nào? Ta sẽ đổi"
Khoé miệng Thẩm Thần Phỉ đột nhiên cười ha ha, ôm lấy đầu nho nhỏ nàng, hướng trên má nàng hôn liên tục xuống mấy cái: " Thích mọi thứ của nàng, gia thích nhất cái miệng nhỏ nàng ngậm cây gậy gia, thích huyệt nhỏ sẽ phun dâʍ ŧᏂủy̠, nga, đúng rồi, xém tí quên, gia..."
"Câm miệng, ta không nghe, ta không cần nghe" Đôi tay Hoa Lê gắt gao che lỗ tai, vừa xấu hổ lại vừa tức giận run rẩy thân thể.