Chuyện Tình Của Hoa Lê Và Cầm Thú

Chương 21: Lại một tên cầm thú xuất hiện

Trước bình minh, sẽ có một khoảng thời gian đen tối nhất, bóng tốt sẽ bao trùm trời đất và che lấp hết thảy mọi ánh sáng. Một toà biệt viện tú lệ tinh mỹ, hai bên hành lang thật dài trồng rất nhiều cây ngô đồng, cây ngô đồng rậm rạp đem hành lang dài um tùm che khuất làm không khí nơi đây vừa tối tăm vừa lạnh tanh rùng rợn khiến cho người ta cảm giác đây là đường đi tới địa ngục ma quỷ.

Lúc này, một cái đèn l*иg màu trắng xuất hiện trên hành lang dài, một cái nam tử tuổi trẻ hai mươi tuổi xuất hiện, tay cầm đèn l*иg bước nhanh đi. Trên mặt khó nén thần sắc nôn nóng. Cuối hành lang tối đen như mực, nam tử đem một đống dây thường xuân mọc đầy trên vách tường đẩy ra, trước mắt liền xuất hiện một cái bậc thang kéo dài xuống phía dưới, khí lạnh ập vào trên mặt làm thân thể hắn run rẩy lên vài lần.

Tựa hồ không muốn lãng phí một chút ít thời gian nào, hắn cầm theo đèn l*иg tiếp tục đi. Càng đi vào chỗ sâu, nhiệt độ không khí càng ngày càng thấp, giữa hơi thở hắn xuất hiện từng đợt sương trắng bốc lên, tay nắm đèn l*иg cũng khống chế không được mà phát run. Đi đến tầng ngầm cuối cùng, trước mắt hắn xuất hiện bốn cái cửa lớn tảng đá dày đặc, hắn đứng ở giữa bốn cái cửa lại suy tư một hồi. Cuối cùng đi đến cái cửa gần nhất bên cạnh, nhặt cục đá lớn lên gõ cửa.

"Công tử, Đồ Giải có chuyện quan trọng bẩm báo"

Thanh âm run nhè nhẹ xuyên thấu qua cửa đá, tiến vào một cái phòng được xây dựng bằng đá và băng. Đối diện cánh cửa đá là một khối tường lớn. Điểm làm người ta sởn tóc gáy chính là trên vách tường thế nhưng có năm cái thiếu nữ tuổi trẻ được sắp xếp trật tự ngay ngắn trên tường. Xiêm y đỏ, ủng đỏ, dây cột tóc đỏ như máu nổi lên trên đầu tóc đen, thậm chí cả móng tay cũng được sơn màu đỏ tươi đẹp.

Sắc mặt của những cái nữ hài tử đó tái nhợt tái nhợt, nhưng lại có đôi môi màu đỏ diễm lệ, đôi mắt gắt gao nhắm lại tựa hồ chỉ đang nghỉ ngơi ngủ yên.

Cách đó không xa là một cách giường lớn xây bằng đá băng, trên giường lớn có hai người đang nằm. Một người nam nhân tuổi trẻ ôm lấy một thiếu nữ cơ thể trần trụi, thiếu nữ kia cùng năm thiếu nữ trên tường có xiêm y và trang điểm giống nhau. Giờ phút này, nàng an an tĩnh tĩnh bị cánh tay nam nhân mạnh mẽ ôm chặt.

Nghe được thanh âm ngoài cửa, nam tử mở mắt. Cặp mắt kia, đôi mắt kia, một đôi mắt làm người ta sợ hãi kinh hoảng. Lạnh nhạt, lạnh lẽo, âm u giống như dã thú nhìn không ra được một tia lý trí. Rõ ràng trong suốt như biển, nhưng lại mang theo một tia cướp bóc cùng gϊếŧ người. Biếи ŧɦái, biếи ŧɦái trần trụi, hơn nữa, hắn lại không che giấu chút nào.

Chính là một đôi mắt như vậy, đã hủy diệt đi một khuôn mặt chính nghĩa cùng tuấn tú của hắn.

"Chờ bên ngoài" Lãnh quá, thanh âm so với băng đá còn lạnh hơn, tựa như ngâm trong bế lạnh ngàn năm trăm ngàn năm, làm lỗ tai người nghe sẽ kết băng trong nháy mắt.

Hắn thật cẩn thận ôm thiếu nữ đặt xuống giường băng, đem xiêm y đỏ, ủng đỏ ở một bên mặc lên trên người thiếu nữ. Sau khi mặc xong, hắn ôn nhu đem nàng đặt ở vị trí trống trên vách đá.

"Tuyết nhi, nhớ ngoan ngoãn chút, không được hồ nháo, không được nghịch ngợm" Hắn thân mật cọ cọ cái mũi nàng, hôn hôn cái miệng nhỏ đỏ tươi nàng.

Người bình thường nhìn thấy một màn này chỉ sợ sớm đã bị doạ hồn bay phách tán

Cửa đá mở ra trước, gã sai vặt Đồ Giải ở bên ngoài sớm đã lui ra rất xa, hắn sợ nhìn thấy thi thể trên vách tường.

"Công tử, bướm vua đẻ trứng"

Trần Cũng Tước hơi hơi nhíu nhíu mày.

"Tuổi thọ bướm vua kết thúc nhanh, như thế nào sẽ đẻ trứng?" Hắn nói xong, bước nhanh ra ngoài.

"Công tử, ngài nhìn một chút, đây chính là trứng bướm vua" Nam tử nói chuyện là Đại sư huynh của Đồ Giải, tên là Sơn Hải. Hai người là trợ thủ đắc lực của Trần Cũng Tước, Đồ Giải tinh thông chế độc dược, Sơn Hải tinh thông nuôi cổ trùng.

Trần Cũng Tước bưng chén ngọc đựng bướm vua vàng lên cẩn thận xem kỹ, bướm vua là một loại độc cổ trong truyền thuyết. Nói là độc cổ thì cũng không hẳn, loại cổ này thao túng thất tình lục dục của con người. Bướm vua trong tay Trần Cũng Tước là hắn trong lúc vô ý có được. Hiệu quả cũng không thể đạt tới khống chế người, lại có thể làm côn ŧᏂịŧ nam nhân không cứng lên được, lúc sau chậm rãi nổi điên, cái chết dài đằng đẵng cực kỳ thống khổ.

Nếu như nữ nhân trúng cổ này, sẽ vô cùng dâʍ đãиɠ, cuối cùng chết vì dục hoả đốt người.

Cổ này thiên hạ không thể giải, thọ mệnh ba năm.

Nhắc đến cổ bướm vua, không thể không nhắc đến Thẩm Thần Phỉ, mấy tháng trước hắn đã nhục nhã quận chúa trên đường, chính là người trong lòng đại ca của Trần Cũng Tước. Trần Cũng Tước người này tuy rằng biếи ŧɦái tà ác, lại cũng không dễ dàng hại người, trừ phi người nào mắt bị mù đυ.ng phải hắn.

Trên người Thẩm Thần Phỉ có áo khoác hoàng kim, gϊếŧ hắn tương đương cãi lời triều đình. Đối phó với cái loại người lưu manh này, Trần Cũng Tước có rất nhiều biện pháp. Đem bướm vua có thọ mệnh ngắn hạ lên trên người hắn, vừa có thể kéo dài thọ mệnh của bướm vua, lại có thể chậm rãi xem hắn bị du͙© vọиɠ bức điên.

"Xem ra, bướm vua có tình huống mới" Trần Cũng Tước lầm bầm lầu bầu nói. Không biết nghĩ đến cái gì? Vẻ mặt hắn kích động cầm chén ngọc, ánh mắt mang theo một tia điên cuồng cùng cướp đoạt.

"Công tử, trứng này nên xử lý như thế nào?"

Sơn Hải dò hỏi.

"Đem một đôi trứng này bảo vệ tốt " Biện pháp ấp trứng hắn cũng chỉ là nghe nói qua. Bướm vua quá khó tìm, trứng này trong tay hắn cũng có khả năng là một đôi cuối cùng. Xem ra, việc cấp bách là phải tìm tên lưu manh kia xem xét thật kỹ đến tột cùng.

"Đồ Giải, chuẩn bị một chút, ngươi theo ta đi một chuyến về kinh đô. Sơn Hải, chăm sóc trứng thật tốt." Nói xong, hắn nhanh chóng rời đi khỏi phòng, vội vội vàng vàng đi tới hầm băng thư pháp dưới lòng đất, lật xem y thư cùng sổ tay.

Thẩm Thần Phỉ sống mười chín năm, vẫn luôn làm nhiều việc ác, gây chuyện thị phi, tàn hại mạng người, mọi người chán ghét, nhà nhà phỉ báng. Rốt cuộc, một năm này hắn đã gặp được hai cái đối thủ lớn nhất trong cuộc đời mình. Hắn mới hiểu được, đi đêm nhiều lần, chung quy cũng sẽ gặp ma quỷ.