Côn ŧᏂịŧ thô dài ở giữa bắp đùi tuyết trắng thao cắm.
"Ô ô"
Từng tiếng rêи ɾỉ đáng thương từ giữa môi phấn nộn tràn ra. Sau khi Thẩm Thần Phỉ nghe được càng thêm điên cuồng, côn ŧᏂịŧ vừa nóng rực vừa cứng rắn.
"Không, không cần... muốn...đau quá..." Nghe được thanh âm nàng xin tha, Thẩm Thần Phỉ đột nhiên lao tới lên, qυყ đầυ nấm thẳng tấp mà thao nhập chỗ sâu nhất hoa tâm.
"A..."
Hoa Lê đau la lên một tiếng, nàng không tự chủ được ngẩng đầu, thân mình gia tăng cắn môi, chống cự lại đau đớn thống khổ kia.
"Kẹp chặt như vậy, còn nói không muốn...kẻ lừa đảo..." Nam nhân thở hổn hển hung hăng bắt lấy vυ' nàng đang đong đưa nhẹ nhàng, đau đớn làm thân thể Hoa Lê theo bản năng căng thẳng, tiểu huyệt lại càng chặt chẽ vài phần.
Thẩm Thần Phỉ gầm nhẹ một tiếng, côn ŧᏂịŧ chín sâu một cạn mãnh liệt đâm hoa huyệt, tròng mắt hắn đỏ lên giống như dã thú nhập ma.
Một đôi bàn tay to hữu lực mà kiềm trụ eo nhỏ Hoa Lê.
"Làm chết nàng, làm chết nàng..." Trong thanh âm hắn có một tia điên cuồng cùng một tia xa hoa lãng phí, làm chết nàng, làm chết nàng. Hắn mất lý trí mà tiếp tục dùng côn ŧᏂịŧ va chạm. Một cổ xé rách mà đau đớn từ hoa tâm truyền đến, côn ŧᏂịŧ hắn hung mãnh mà cắm thao vào bên trong tử ©υиɠ không dư một tấc thịt nào.
"A..." Hoa Lê trước mắt tối sầm, thân thể vô lực lại chống đỡ, nàng mềm mại mà ghé vào trên giường, chỉ để lại hai cánh mông nhỏ bị tay hắn nâng lên cao cao, thừa nhận côn ŧᏂịŧ hắn một lần lại một lần va chạm mãnh liệt.
Tiểu huyệt Hoa Lê vô ý thức mà lúc đóng lúc mở, phun hốc ra càng nhiều chất lỏng, thân thể theo bản năng muốn giải thoát cái loại đau đớn này.
"Thao, đại gia sướиɠ muốn chết" Hắn nói xong, côn ŧᏂịŧ điên cuồng chín sâu một cạn thao cắm, giống như côn ŧᏂịŧ thiết nóng bỏng ở trong thân thể của nàng thăm dò, ở trong đau đớn vô tận thế nhưng lại sinh ra một tia sung sướиɠ.
Chỗ sâu trong tiểu huyệt trừ bỏ tê dại càng nhiều thêm một tia kɧoáı ©ảʍ.
Hoa Lê khó nhịn mà ưỡn người về phía sau, mông nhỏ hơi hơi nâng lên, kí©ɧ ŧɧí©ɧ cả người Thẩm Thần Phỉ run lên, côn ŧᏂịŧ lại mạnh mẽ thao cắm mấy chục cái xuống.
Thân thể hắn run rẩy, tϊиɧ ɖϊ©h͙ tràn đầy bắn ở trong hoa huyệt Hoa Lê, hắn vừa bắn vừa hung hăng nói:
"Eo nhỏ nàng vặn thật giỏi, đại gia thoải mái đến chết. Về sau, côn ŧᏂịŧ đại gia muốn thao nàng mỗi ngày, thao lỏng tiểu huyệt nàng. Tê! Cho nàng, tϊиɧ ɖϊ©h͙ đại gia đều bắn cho nàng" Tϊиɧ ɖϊ©h͙ nam nhân tích lũy ba tháng vừa nhiều vừa đặc sệt, ước chừng côn ŧᏂịŧ hắn bắn một hồi lâu mới kết thúc.
"Ô ô, nóng quá, đầy quá." Sắc mặt Hoa Lê ửng đỏ, ánh mắt mê ly, nàng rêи ɾỉ như dính hạt mưa, còn giận dữ vặn vẹo eo nhỏ, muốn thoát khỏi dây thừng trên cổ tay chính mình.
Tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn ra quá nhiều, côn ŧᏂịŧ lớn vừa kéo ra, chất lỏng màu trắng đυ.c liền liên tục chảy xuống, chậm rãi tích tích rơi xuống trên chăn gấm uyên ương màu đỏ, trong không khí cũng tràn ngập một cổ hương vị tanh tưởi mằn mặn.
Kết thúc rồi, hết thảy đều kết thúc, Hoa Lê thực sự nghĩ như vậy. Nghĩ đến đây, cả người nàng lại thả lỏng, mắt tối sầm hôn mê ngất xỉu.
Thẩm cầm thú được thỏa mãn cả tinh thần và thể xác, nhìn thấy Hoa Lê hề hề đáng thương, lúc này hắn mới có lòng tốt cởi bỏ dây thừng cho nàng.
Thẩm Thần Phỉ yêu thương đem thân mình nàng nho nhỏ kéo vào trong lòng ngực một phen, còn ngâm nga một khúc hát. Hắn cũng mặc kệ người trong lòng ngực có tỉnh hay không cũng không quan trọng?
Hoa Lê tỉnh lại lần nữa trên giường chỉ còn một mình nàng, hạ thể giờ khắc này xé rách đau đớn làm nàng cũng không còn sức lực nhấc chân. Trên thân một mãnh hỗn độn, trên làn da màu trắng là dấu tím tím xanh xanh, thực làm cho người ta sợ hãi, dưới thân càng là chất nhão dính dính chặt khó chịu.
Nàng lôi kéo chăn uyên ương đem thân thể đang trần trụi che lại, giờ khắc này nàng tuyệt vọng, nàng chưa bao giờ nghĩ tới sẽ gặp loại chuyện này. Khi ở thế kỷ 21, nàng chỉ là người dân bình thường phổ biến, trình độ trung bình, tính cách nặng nề chỉ có một hai người bạn thân.
Cố tình như vậy, nàng lại xuyên qua đến nơi này, nàng thậm chí cũng không biết chính mình xuyên qua như thế nào, không có tai hoạ thiên tai ập đến trên người, nàng ngủ một giấc liền đến thế giới này.
Tới thế giới này rồi, sau gặp được nạn đói, Hoa Lê trừ bỏ lên núi hái mộc nhĩ cùng nấm, nàng cũng không biết mình còn có thể làm cái gì.
Chỉ nghĩ bình bình đạm đạm sống qua cả đời, vì sao lại gặp phải nam nhân kia, kẻ hủy hoại cả đời nàng.
Đột nhiên, cửa kêu kẽo kẹt một tiếng, một giọng nói truyền đến:
"Tiểu mỹ nhân, nàng tỉnh rồi."
Hoa Lê nhát gan bị doạ lập tức trốn vào trong chăn, nàng gắt gao che lại cái mũi cùng miệng của miệng, sợ phát một chút thanh âm ra ngoài.
Thẩm Thần Phỉ tinh thần phấn chấn nhìn thấy cái chăn nhô lên thành một cái bọc nhỏ, hắn cười hì hì cởi giày nhảy lên giường, một tay đem nàng ôm lấy. Hoa Lê dưới chăn đột nhiên bị đè ép, cả người không thở nổi, kêu một tiếng ô ô.