Nhân Cách Khuyết Tật

Chương 41: Ở phòng tắm bị ngón tay Ꮆiαи ᗪâʍ đến cao trào

Hơi nóng bốc lên trong phòng tắm lại làm mờ cửa kính lần nữa, xuyên qua cánh cửa chỉ nhìn thấy bóng dáng mờ ảo của hai người dán vào nhau.

Cặp mông mềm mại của An Thư Yểu được xoa bóp như nhào bột, từng tiếng rêи ɾỉ nhỏ phát ra từ cánh môi cô.

Hơi nước khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của An Thư Yểu đỏ bừng, đôi mắt ướt sũng nhìn Quý Sâm, hai tay vô lực chống trước ngực anh.

“Tôi.... Tôi lại không nói... phải tắm....”

An Thư Yểu hờn tủi tố cáo hành vi không lịch thiệp củaanh, nhưng mũi chân kiễng lên lại phơi bày khát vọng thân thể cô.

Quý Sâm vừa xoa nắn mông cô một cách không có quy luật, vừa cúi đầu lưu lại từng dấu hôn trên cổ cô.

Quý Sâm rất thích lưu lại dấu vết của mình trên người An Thư Yểu, nhìn những dấu hôn màu hồng nhạt nở rộ trên làn da trắng nõn, trong lòng anh dâng lên cảm giác thỏa mãn.

“Không tắm thì cơ thể sẽ có mùi.” Quý Sâm giao quyền lựa chọn cho cô, thật sự không tắm rửa sao?

An Thư Yểu ngẩn người một lúc, cô muốn ngửi thử trên người mình thật sự có mùi hay không, nhưng lại hít một hơi nước, suýt nữa sặc.

Quý Sâm đưa tay lau sạch nước trên mặt cô, hơi nghiêng người, chỉ để cơ thể rửa sạch ở dưới dòng nước.

“Thực sự rất hôi đó, có mùi thuốc lá và rượu vang, rất khó ngửi.” Quý Sâm cố ý làm ra vẻ mặt tới gần rồi ngửi thấy mùi hôi, một tay còn lại vẫy vẫy trước mũi, chẳng lẽ cô không ngửi thấy sao?

An Thư Yểu không ngửi được, nhưng nhìn thấy biểu cảm như vậy của Quý Sâm, lập tức cảm thấy vừa tủi thân vừa khó chịu, tôi không hôi, tôi tắm, tắm rửa sạch sẽ thì sẽ thơm tho.

Trong mắt Quý Sâm xẹt qua một nụ cười đạt được âm mưu, anh dùng hay tay kéo qυầи ɭóŧ của cô xuống: “Cởϊ qυầи lót ra, rồi tôi giặt giúp cô, có được không?”

Nếu như không phải anh đẹp trai, hành vi hiện tại của anh giống như một tên mê gái chuyên dụ dỗ con gái say rượu làʍ t̠ìиɦ.

À không đúng, nên nói là, dáng vẻ lúc này của anh anh chính là tên mê gái biếи ŧɦái mà đẹp trai.

Thừa dịp An Thư Yểu mơ màng, anh lại xúi giục cô cởϊ qυầи lót, thật không biết xấu hổ.

Mà An Thư Yểu cứ hết lần này đến lần khác nghe theo ý anh, để anh cởϊ qυầи lót của cô ra.

Cô mềm nhũn bám lên người Quý Sâm, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Vậy anh phải giặt sạch cho tôi chút nha.”

Quý Sâm nhướng mày đáp, “đương nhiên rồi.”

Bàn tay chai sạn và có phần thô ráp của anh dọc theo dòng nước chu du khắp cơ thể cô, cuối cùng dừng lại ở tiểu huyệt bên dưới.

“Chỗ này phải rửa sạch sẽ một chút mới được.” Quý Sâm nghiêm túc nói.

An Thư Yểu cũng cảm thấy vậy, cô phối hợp với ngón chân mình, hơi tách hai chân ra để anh rửa dễ dàng hơn.

Ngón tay thon dài ở phía dưới dán vào tiểu huyệt của cô, nhẹ nhàng cọ xát lên âʍ ѵậŧ.

“Ưʍ.”

Tiếng rêи ɾỉ tràn ra từ miệng người phụ nữ, Quý Sâm có thể cảm nhận rõ ràng hô hấp của cô đang dồn dập hơn.

“Ngoan nào, phải rửa sạch mới được.” Quý Sâm cảm thấy mình thật giống kẻ xấu xa, nhưng kẻ xấu khẳng định sẽ không bỏ dở giữa chừng, làm chuyện xấu đương nhiên phải làm đến cùng.

Ngón tay anh vân vê, ấn lên âʍ ѵậŧ, anh cảm nhận rõ thân thể cô đang dần dần mềm nhũn, ngay cả sức lực để kiễng mũi chân cũng sắp hết.

Một tay Quý Sâm đỡ eo cô, một tay dọc theo âʍ ѵậŧ tiếp tục trượt xuống, vì để biểu hiện của mình thật sự như đang nghiêm túc rửa sạch, anh đẩy môi âʍ ɦộ của cô ra, dùng dòng nước chảy vào trong rửa sạch sẽ.

“Bên trong cũng phải rửa sạch đó.” Quý Sâm nói với An Thư Yểu.

Cánh môi An Thư Huyên hơi hé ra, thỉnh thoảng phát ra một tiếng rêи ɾỉ, cô mềm nhũn dán lên người anh, mặc cho anh muốn làm gì thì làm.

Anh nhẹ nhàng xoay ngón tay ở bên ngoài tiểu huyệt, An Thư Yểu cảm thấy sâu trong thân thể mình truyền đến một loại khát vọng, muốn được nó cắm vào.

Quý Sâm có thể cảm nhận được miệng ẩm ướt, khác với nước tắm, đó là dâʍ ŧᏂủy̠ do tiểu huyệt An Thư Yểu tiết ra.

Yểu Yểu háo sắc, chảy thật nhiều nước, phải chặn lại mới được, nếu không thì rửa không sạch.

An Thư Yểu mở to đôi mắt mờ mịt, khẽ rêи ɾỉ nói: “Ừm… Anh giúp tôi.... chặn lại.... A…”

Một ngón tay bất ngờ không kịp đề phòng cắm vào trong tiểu huyệt của cô, lỗ nhỏ ngứa ngáy được an ủi, nơi ngón tay khơi gợi một trận ngứa ngáy, giống như ngọn lửa cháy lan ra khắp toàn thân cô.

“Ư... a… Chặn lại... chặn lại rồi....”

“Ưm ư... Đừng... đừng chạm vào chỗ đó…”

Ngón tay Quý Sâm đâm vào một chỗ mẫn cảm của cô, khiến toàn bộ cơ thể cô run lên vì kí©ɧ ŧɧí©ɧ, đầu óc cô tỉnh táo trong chốc lát.

“Không... Đừng mà…”

Quý Sâm thường xuyên ấn vào điểm mẫn cảm của cô, An Thư Yểu hơi kháng cự đẩy thân thể anh một chút.

Quý Sâm nhướng mày, sau khi mở rộng được tương đối, anh lại cắm một ngón tay vào, lòng bàn tay hướng lên trên, ngón tay thẳng tắp mạnh mẽ cắm vào sâu bên trong.

Nhất thời, An Thư Yểu thét chói tai rồi cào vài cái trên người anh, sau đó cả người run rẩy ngã vào l*иg ngực anh.

Tiểu huyệt mẫn cảm đói khát chỉ mới như vậy mà đã bị ngón tay khuấy đảo đạt cao trào!

Muốn châu châu, muốn châu châu~

Càng nhiều châu châu, làm càng mạnh bạo~

Đôi mắt An Thư Yểu thất thần chốc lát, mũi chân kiễng nổi nữa, rốt cuộc cô ngã vào người Quý Sâm.

Thân thể cô mềm nhũn, ngã vào tay anh cũng thấy mềm mại, Quý Sâm rũ mắt xuống là có thể nhìn thấy hai má ửng hồng và cần cổ đầy dấu hôn của cô.

Là anh biến cô thành dáng vẻ này.

Trong lòng Quý Sâm có một loại cảm giác thỏa mãn không rõ.

Đặc biệt là sau khi nghĩ đến Dương Chiếu cũng không thể nhìn thấy bộ dáng này của cô, trong lòng anh càng thêm sung sướиɠ.

“Sao đứng không vững nữa rồi?” Bên trong cô còn chưa rửa sạch đâu, cô tự sờ thử xem, nước chảy ra làm bẩn bên ngoài rồi. Quý Sâm nắm tay cô sờ đến tiểu huyệt, xoa xoa tiểu huyệt vừa mới lên cao trào.

“Ưʍ... hức....” Tiểu huyệt vừa mới đạt cực khoái nên vừa mẫn cảm lại yếu ớt, chỉ mới xoa vòng tròn bên ngoài đã khiến bên trong huyệt nhục kí©ɧ ŧɧí©ɧ hơi co rút lại, bàn tay bám lên vai anh hơi dùng sức nắm chặt.

Quý Sâm cúi đầu nhìn những vết đỏ bị cô cào ra, thật may mắn vì cô không để móng tay dài, nếu không nhất định sẽ bị rách da.

“Đúng là mèo con mà.” Quý Sâm bất đắc dĩ tùy ý để cô lưu lại dấu vết trên làn da mình.

“Thật... thật là bẩn…”

An Thư Yểu đã không phân biệt được đó nước bình thường hay là nước da^ʍ do mình tiết ra, chỉ cảm thấy phía dưới trơn trượt, còn hơi nhớp nháp.

“Ưm, phải rửa sạch....” An Thư Yểu vùi mặt vào trước ngực Quý Sâm, cọ cọ như đang làm nũng, thúc giục anh nhanh chóng rửa sạch cho mình.

Quý Sâm cong mày, cầm một ngón tay của An Thư Yểu cùng cắm vào tiểu huyệt cô, bởi vì tư thế này nên ngón tay An Thư Yểu chỉ có thể cắm vào một đốt, dán chặt với tay Quý Sâm, bị tiểu huyệt đói khát cắn nuốt.

“A…”

Cô phát ra một tiếng thở dốc, rồi cô mở to cặp mắt mơ màng khó hiểu nhìn Quý Sâm: “Anh... Anh đang làm gì vậy…”

Quý Sâm trả lời hợp tình hợp lý, “đưa cô sờ thử xem đã rửa sạch hay chưa?”

Ngón tay thon dài mang theo ngón tay mảnh khảnh không ngừng ra vào trong tiểu huyệt, ngón tay đàn ông và phụ nữ tạo thành tương phản rõ rệt, màu sắc ở miệng huyệt khẩu bị cᏂị©Ꮒ thành màu đỏ tươi, tựa như một đóa hoa non nớt sắp hé nở.

Loại cảm giác này rất kỳ lạ, bản thân có thể cảm nhận được xúc cảm ngón tay bị tiểu huyệt cắn chặt, mà bên trong tiểu huyệt lại có thể cảm nhận được Quý Sâm chơi đùa.

Quá mức kỳ quái, An Thư Yểu có chút chịu không nổi, nức nở lắc đầu trong lòng anh, muốn rút tay ra.

“Nếu không rửa sạch thì không được đâu.”

Thanh âm trầm thấp của Quý Sâm vang lên bên tai cô, hơi thở ấm áp xẹt qua vành tai, mang đến cho cô một trận kɧoáı ©ảʍ tê dại.

“Anh... Anh giúp tôi rửa sạch....” An Thư Yểu từ bỏ giãy dụa, tùy ý anh đùa bỡn mình, cô chỉ muốn rút tay mình về.

Quý Sâm “hửm?” một tiếng, không có ý tốt nói: “Nhưng ngón tay của tôi không thể chạm vào trong cùng, bên trong vẫn còn bẩn thì phải làm sao đây?”

An Thư Yểu mờ mịt ngẩng đầu, lặp lại lời nói của anh, hỏi: “.... Phải làm sao đây?”

Dươиɠ ѵậŧ thô dài của Quý Sâm ngẩng đầu dán lên bụng cô, nương theo dòng nước nhẹ nhàng cọ xát, “thật trùng hợp, chiều dài thứ này của tôi vừa đủ, cô thấy thế nào?”

An Thư Yểu cúi đầu, nhìn thấy dươиɠ ѵậŧ thô dài dữ tợn của anh, bởi vì nhịn đã lâu nên phía trên đều nổi lên gân xanh, màu sắc gậy thịt sẫm, giống như không thể chờ nổi để tiến vào một nơi chật hẹp nào đó để xoa dịu.

“Dùng... Dùng thứ này sao…”

“Ừm, được chứ?”