Vị khách nhân đầu tiên của Châu Cơ là Vương viên ngoại. Là một hoàng thương nổi tiếng trong kinh thành.
Vương viên ngoại tuổi đã tứ tuần, thân thể béo ục ịch. Nhưng hắn được cái giàu. Kinh thành này người thường không phải quan viên quý tộc mà có thể gọi là giàu thì không phải giàu bình thường đâu, là giàu nằm trên đống vàng mới đúng.
Vương viên ngoại vừa tháng trước chuộc thân cho một cô nương ở Thanh Nhiên viện. Tiếc là cô nương đó ở trong viện không biết đắc tội ai, sau khi theo Vương viên ngoại làm ngoài thất của ông ta chưa đến hai ngày liền bị Vương phu nhân tìm được.
Vương phu nhân tuyệt không phải người hiền lành, nếu không cô nương kia không bị Vương viên ngoại để ở ngoài làm ngoại thất.
Nghe nói hôm đó Vương phu nhân cho người đến đón cô nương kia, nói là người của phu quân bà thì nên vào phủ. Nhưng sau khi vào phủ thì chuyện gì sảy ra không ai còn nghe nói nữa.
Ngoại thất mà đứng trước chính thất phu nhân thì khác gì dê trước miệng cọp.
Vương viên ngoại biết tin thì về đã không kịp. Không biết điều tra như thế nào, lại điều tra đến Thanh Nhiên viện. Vị cô nương ghen ghét với ngoại thất của Vương viên ngoại là một thanh quan, cũng là hạng đầu bảng, cây hái ra tiền của Thanh Nhiên viện không thể đem ra chịu trận, liền mang một Châu Cơ thế chỗ.
Châu Cơ là tội nhân, không thể chuộc thân, lại là kỹ nữ bán sắc hạ đẳng, chính là phù hợp nhất.
Châu Cơ trước khi đi gặp vương viên ngoại đã tắm rửa trang điểm kĩ càng. Biết là không phải mối dễ ăn, nhưng là mối đầu. Sau này cuộc sống ở Thanh Nhiên viện có dễ dàng không cũng nhờ cả vào đêm nay của Vương viên ngoại này.
Phòng tiếp khách của Thanh Nhiên viện khác hẳn phòng ở của các cô nương, tùy vào mức độ của khách nhân mà độ xa hoa không kém.
Trong phòng chia làm ba gian, một gian để bàn rượu một gian để giường, một gian để nước tắm.
Giường được trang trí bàng lụa đỏ, nhìn giống đêm tân hôn vậy. Tính ra làm kỹ nữ còn hơn là làm thϊếp. Kiếp làm thϊếp làm gì có chuyện được dùng màu đỏ như thế này.
Châu Cơ được đưa đến phòng, y phục trên người nàng phóng đãng không chịu được, trên chỉ có một chiếc yếm, dưới một chiếc váy lụa, khố vải cũng không có, bên dưới trống trơn. Ngoài khoác một áo choàng bằng vải voan, nhìn xuyên thấu không còn một miếng.
Chẳng biết có phải bán đêm đầu không mà Châu Cơ cũng được mặc màu đỏ. Nàng không có dung nhan diễm lệ như những danh kỹ nhưng bù lại nàng trắng. Trắng bật lên trước áo đỏ.
Màu da trắng như mỡ đông này là bao năm Tô phủ dùng cẩm y ngọc thực nuôi lấy, giờ lại để đem giao bán cho ngàn vạn nam nhân.
Đợi một canh giờ Vương viên ngoại mới tới. Khi tới người đã thấm đẫm mùi rượu. Châu Cơ ra đỡ, mà ông ta đảo chân một cái, sức nặng cả người đè lên người Châu Cơ, làm nàng suýt nữa ngã xuống.
Loạng choạng mới đỡ được Vương viên ngoại vào trong phòng. Châu Cơ muốn ra cửa đóng lại. Nhưng Vương viên ngoại có say cũng không quên bản chất nam nhân đến đây làm gì, liền lật người đè Châu Cơ lên người.
Châu Cơ bị đè xuống, cổ họng hú ớ muốn nói gì, nhưng căn bản là không nói ra tiếng. Vương viên ngoại quen việc, hôn lên đôi môi của Châu Cơ, tay chân nhanh nhẹ cởi y phục hai người.
Vương viên ngoại không biết vừa rồi uống bao nhiêu rượu, cả người ngập mùi cồn, Châu Cơ bị ông ta hôn một cái đến choáng váng.
Vương viên ngoại vừa cởϊ áσ choàng của Châu Cơ, vừa nỉ non: “Ta thương nàng mà, An Nhi, ta thương nàng thật mà”.
An Nhi kia chính là nữ tử phong nghuyệt được Vương viên ngoại chuộc về. Lời nam nhân nói đều không đáng tin, nhìn An Nhi xem, nghe lời ông ta về làm ngoại thất, hứa hẹn gì mà bảo hộ cho nàng trọn đời. Rồi sao, đến bây giờ mạng cũng chẳng còn.
Vương viên ngoại vùi đầu vào hai bầu vυ' của Châu Cơ hôn hít. Người Châu Cơ tỏa ra mùi hương, không biết là hương liệu hay mùi cơ thể, làm hắn say mê. Miệng vừa nói thương một nữ tử, thân lại chìm trong nɧu͙© ɖu͙© với một nữ tử khác.
Đầṳ ѵú Châu Cơ bị Vương viên ngoại bú ʍúŧ như muốn hút ra sữa. Không thể nói Vương viên ngoại ở phương diện này có khả năng. Không có khả nang giường chiếu sao có thể dụ dỗ một kỹ nữ rời chốn phong nguyệt chứ.
Phòng bên cạnh vang lên tiếng gọi giường. Phòng gỗ ở Thanh Nhiên viện cũng không riêng tư cho lắm nhỉ. Chủ yếu là xây dựng mấy phòng này để thỏa mãn khách nhân có sở thích đặc biệt thôi.
Như Vương viên ngoại này chẳng hạn. Hắn chính là muốn trước mặt mọi người thể hiện khả năng kinh người về mặt nào đó của mình.
Tiếng rên phòng bên cất lên thì bên này Châu Cơ bắt đầu chịu tội.
Vương viên ngoại không ngoan ngoãn như lúc đầu dạo nhạc nữa. Hắn liền lật váy Châu Cơ lên, bên dưới không có gì. Hạ thể lõα ɭồ trước mắt. Du͙© vọиɠ trong lòng sao kiềm chế được.
Châu Cơ bị hắn dựng hai chân lên, banh ra hai bên. Hoa huyệt cũng vid động tác này mà lộ rỗ. Dâʍ ŧᏂủy̠ đã đẫm ướt từ lâu.
Vương viên ngoại không hề khách khí, lôi nghiệt căn đã dựng đứng từ lâu trong đũng quần. Nghiệt căn không to, cũng không dài, màu sắc cũng không có gì đặc biệt. Nhìn sơ qua chính là loại bình thường nhất thường gặp của nam nhân.
Nhưng Châu Cơ nhìn xuống, đầu khấc dươиɠ ѵậŧ có gắn một vật lạ, giống như một chiếc nhẫn, trên còn có khảm một viên đá quý. Nói mà, khách nhân nơi phong nguyệt ai lại không biết chơi một vài trò cơ chứ.
Vương viên ngoại đâm thẳng vào hoa huyệt của Châu Cơ, không ngừng ra vào. Cả hai người không hề nói gì, chỉ còn tiếng thở gấp và tiếng gọi giường của phòng bên cạnh.
Đâm một hồi, Vương viên ngoại đã thấy không còn hứng thú như lúc đầu nữa. Ông ta bế cả người Châu Cơ dậy.
Cả người Châu Cơ được ông ta bế lên, xoay một vòng rồi bế ôm như tư thế bế em bé đi xi tiểu. Lúc này Châu Cơ mới biết sự lợi hại của viên đá quý kia.
Dươиɠ ѵậŧ trong hoa huyệt xoay một vòng, viên đá kia cũng thế mà xoay tròn. Không biên sđã tỳ vào bao nhiêu chỗ, Châu Cơ thấy kɧoáı ©ảʍ muốn bắn ra âm tinh.
Vương viên ngoại bế Châu Cơ ra bàn tiệc rượu ở sảnh chính. Lật hết đồ trên bàn xuống, đặt nàng nằm úp sấp trên bàn.
Hắn ta thao làm nàng ngay trên bàn, trước bàn chính là cánh cửa vẫn đang mở. Người đi lại ngoài hành lang không thiếu, khách nhân, tiểu quan kỹ nữ, cả những tên bồi bàn dơ bẩn đang nhìn chằm chằm vào hai thân thể đang giao hợp không biết xấu hổ.
Vương viên ngoại thấy mọi người đứng lại nhìn thì càng hưng phấn. Hắn giã mạnh vào hạ thân Châu Cơ. Châu Cơ bị giã đến kɧoáı ©ảʍ đầy người, lại không thể phát ra âm thanh chỉ có thể ú ớ kêu trong miệng.
Vương viên ngoại càng chơi càng hưng phấn. Lại một lần nữa bế Châu Cơ lên, đi hẳn ra ngoài cửa.
Châu Cơ thấy vậy lật tức sợ hãi, giãy dụa trên tay Vương viên ngoại, hạ thân cũng vô thức thắt chặt lại.
Vương viên ngoãi đã là tên lão làng, hắn đâm cào một chỗ nào trên thân nàng, viên đá trên dươиɠ ѵậŧ cứng rắn nghiền ép điểm đó. Châu Cơ lật tức nhũn ra, giãy dụa không nói liền trở thành làm nũng.
Vị bế tư thế hai chân banh ra nhìn về đằng trước. Hạ thể của Châu Cơ, nơi giao hợp của hai người liền lộ ra trước mắt người đi qua hành lang.
Hành lang này lại còn có thể nhìn được xuống đại sảnh phía dưới. Cả người trên lầu và dưới lầu liền có thể nhìn thấy hạ thể Châu Cơ nuốt dươиɠ ѵậŧ nam nhân như thế nào.
Châu Cơ thấy thế không nhịn được co bóp hạ thể lợi hại. Dươиɠ ѵậŧ của Vương viên ngoại càng thấy kɧoáı ©ảʍ.
Ông ta liều mạng đâm vào yếu điểm của Châu Cơ: “Kỹ nữ, đâm cho ngươi, đồ đĩ da^ʍ, đâm chết ngươi, đâm ngươi dâʍ đãиɠ trước mặt người, ha, ha”.
Châu Cơ bị đâm vào yếu điểm lại bị viên đá của Vương viên ngoại nghiền ép, không thể nào chịu đựng được kɧoáı ©ảʍ, khiến thần trí mơ hồ, bắn ra một luồng âm tinh văng đầy đất, tưới ướt đẫm dươиɠ ѵậŧ Vương viên ngoại.
Điều đó làm hắn ta càng cảm thấy có thành tựu. Càng hăng hái thao làm. Châu Cơ đã bị kɧoáı ©ảʍ làm cho muốn ngất đi. Cả người bồng bềnh, như thuyền nhỏ dập dìu trước mặt nước.
Châu Cơ càng tỏ ra mê man, Vương viên ngoại càng cảm thấy có thành tựu. Hắn càng cười sảng, nghiệt căn dưới thân càng không ngừng ra vào.
Gì mà An Nhi, gì mà thương, trước mặt nɧu͙© ɖu͙© mê người đều không đáng nói đến. Tình cảm ư, cũng chỉ là một biểu hiện khác của nhu cầu sinh lý thôi.
Ở nhà mụ vợ già của lão không thỏa mãn được những biếи ŧɦái của lão, lão liền đến Thanh Nhiên viện, ở đây không thiếu nữ nhân, người nào cũng nghe lời lão, thích chơi thế nào thì chơi, chỉ cần bở tiền ra là được.
Vương viên ngoại không thiếu nhất là tiền. Vung tiền như rác ngày nào cũng làm đã quen tay. Mua đêm đầu của kỹ nữ Thanh Nhiên viện thì đã sao, hắn còn chuộc được người ở đây ra cơ mà.
Còn con kỹ nữ đầu bảng kia, bây giờ đang núp nhờ quý nhân hả, lão đợi xem mấy tên công tử thế gia chơi mày bao lâu thì chán, làm kỹ nữ mà cũng tưởng mình cao quý lắm. Đến lúc hết thời, cũng đừng trách lão thù dai.
Chẳng biết người nghĩ hai rượu nghĩ. Dưới thân hắn vẫn mặc sức thao làm. Châu Cơ đã bị hắn làm cho mất lý trí, nước mắt nước mũi dàn giụa, dưới thân càng rối tinh rối mù.
Kỹ nữ phải là như vậy, ngoan ngoãn để người thao làm, thao đến rối tinh rối mù lên. Hắn chính là khắc tinh của lũ kĩ nữ thanh cao. Giả vờ thanh cao như thế nào đặt dưới thân hắn không phải bị thao cho dục tiên dục tử sao.
Châu Cơ bị thao đến không rõ thần trí, không biết bao lâu Vương viên ngoại mới thả người về. Nàng không dám quên lời Quý Triệu liền tắm rửa, làm sạch từ trong ra ngoài.
Vừa bị Vương viên ngoại làm cho dục tiên dục tử, hạ thân vẫn còn mang kɧoáı ©ảʍ mỗi lần động vào khiến nàng suýt xoa.
Châu Cơ lại nghĩ, tính ra, làm một kỹ nữ ngày ngày chìm trong hoan lạc có vẻ cũng tốt.