Lão Công Ta Là Đại Lão

chương 21

Khang Tư Cảnh lúc này mới quay đầu nhìn cô, Phương Tình trong lòng giật mình một chút, ý thức được bản thân đang làm gì. Cô vậy mà lại dám nhéo má Khang Tư Cảnh? Đường đường là đại lão thành phố A, vạn dặm mới tìm được một nhân vật thế mà lại bị cô trêu chọc.

Phương Tình: "..."

Khang Tư Cảnh: "..."

Phương Tình sửng sốt vài giây sau đó vội vàng rút tay về, giống như chưa có gì xảy ra, ngoan ngoãn uống tiếp trà sữa của cô.

Khang Tư Cảnh cũng không nói gì thêm, tựa hồ cũng không thật sự để ý tới chuyện cô nhéo mặt hắn. Sau đó cảnh sát đi tới, Phương Tình cũng thấy không còn việc gì nữa nên đi đến công ty.

Phương Tình hôm nay tâm tình cực tốt, một đường đến công ty trên mặt đều nở nụ cười, còn chưa đi đến gần văn phòng cô đã nghe thấy tiếng nghị luận ồn ào bên trong, nhưng cô vừa đi vào nháy mắt mọi thứ lại trở nên yên tĩnh, không ít đồng nghiệp còn dùng ánh mắt phức tạp nhìn cô.

Phương Tình cũng không nghĩ nhiều, vẻ mặt như thường bước vào cửa, vừa mới ngồi xuống ghế, Nghiêm Manh liền một mặt thần bí hướng cô nói:

"Phương Tình, có chuyện không ổn."

"Sao vậy?"

Nghiêm Manh nói:

"Không biết là tên vương bát đản nào tung tin đồn, nói cô là tiểu tam của trợ lý tổng tài, còn nói lần này sở dĩ cô có thể được đi đàm phán cùng Bạch Húc Nghiêu kí hợp đồng là vì cô ở..."

Nghiêm Manh tựa hồ nói không được nữa, muốn nói lại thôi, Phương Tình cũng không thích nghe chuyện nửa chừng liền hỏi:

"Tôi ở cái gì?"

Nghiêm Manh cắn cắn môi nói:

"Nói là cô ở trên giường hầu hạ trợ lý tổng tài thư thái mới có được cơ hội này."

Cho nên trước khi cô tiến vào, mọi người đang nghị luận chuyện này? Phương Tình cười lạnh một tiếng, thật sự là nhàm chán:

"Tôi đi đứng ngay thẳng, bọn họ muốn nói thì kệ họ nói đi."

"Nhưng mà Phương Tình, nếu lời đồn đại càng lúc càng lớn như vậy sẽ càng ngày càng bất lợi cho cô."

Phương Tình hôm nay tâm tình rất tốt, không muốn bởi vì chút chuyện này mà ảnh hưởng tới tâm tình, thấy Nghiêm Manh khẩn trương ngược lại có chút buồn cười, dứt khoát không muốn vòng vo ở đề tài này:;

"Xin lỗi, ngày hôm qua bởi vì Bạch Húc Nghiêu có việc đột xuất nên kí hợp đồng xong hắn liền vội vàng rời đi rồi, cũng không xin chữ kí cho cô được."

Không nghĩ tới Nghiêm Manh bình tĩnh hơn so với cô nghĩ, nhún vai nói:

"Không sao, dù sao tôi cũng đã dự kiến được trước ."

Sau đó trong giây lát suy nghĩ tới cái gì đó, nhất thời một mặt khϊếp sợ nhìn cô nói:

"Ý của cô là, cô kí thành công hợp đồng với Bạch Húc Nghiêu?"

Phương Tình gật gật đầu, Nghiêm Manh lại rất kích động, ôm chặt lấy cô nói:

"Chuyện này thật sự rất hãnh diện, mọi người đều nghĩ cô chỉ biết dựa vào cửa sau không hề có năng lực, hiện tại có thể đàn phán kí đại ngôn với Bạch Húc Nghiêu, Phương Tình, cô lập công lớn."

Phương Tình liền gõ gõ nhẹ lên đầu Nghiêm Manh nói:

"Nếu được nhận tiền thường tôi sẽ mời cô ăn cơm."

Nghiêm Manh nắm tay:

"Được nha!"

Đã kí hợp đồng thành công, Phương Tình cũng nên đi thông báo cho Y Na một chút, nhưng là khi Phương Tình đưa hợp đồng đã ký cho Y Na, Y Na lại có vẻ khϊếp sợ:

"Bạch Húc Nghiêu thật sự ký ?"

Nhìn sắc mặt Y Na, Phương Tình rất kinh ngạc:

"Không phải giấy trắng mực đen viết rõ ràng rồi sao?"

Y Na tựa hồ lúc này mới khôi phục lại tinh thần, lập tức cười nói:;

"Thật xin lỗi, tôi chỉ không ngờ hiệu suất làm việc của cô lại cao như vậy. Ừ, làm rất tốt, về sau không ngừng cố gắng."

Phương Tình từ trong văn phòng Y Na bước ra nhưng có chút nghĩ không ra, nhìn biểu cảm vừa rồi của Y Na, cảm giác như cô ta tựa hồ chắc chắn cô sẽ không hoàn thành được nhiệm vụ, một khi đã như vậy, vì sao ngay từ đầu còn muốn cô dùng toàn lực ứng phó?

Hơn nữa cô hoàn thành nhiệm vụ là một chuyện tốt, vì sao cô ta nhìn qua cũng không có bao nhiêu vui vẻ? Chẳng lẽ tựa như trước kia cô đã đoán, vị quản lý trực tiếp này không thích cô, lần này đưa nhiệm vụ cho cô không phải là để rèn luyện mà chính là muốn làm khó dễ cô?

Phương Tình sau khi rời đi, Y Na nhìn bản hợp đồng đã được kí hồi lâu vẫn chưa phải ứng lại, có điện thoại nội tuyến gọi tới, là thư ký tổng giám đốc gọi, nói là tổng giám đốc có việc cần tìm, muốn cô đi qua một chút. Lúc Y Na đi đến văn phòng tổng giám đốc, bên trong chỉ có tổng giám đốc Tương Mẫn ở bên trong.

"Tổng giám đốc, ngài tìm tôi?"

Tương Mẫn hướng cô chỉ chỉ ghế dựa ở đối diện:

"Ngồi đi."

Y Na vừa ngồi xuống chợt nghe Tương Mẫn nói:

"Y Na, tôi trước đó từng đề cập với cô phải chăm sóc tốt cho người mới Phương Tình, có phải ngữ khí lúc đó của tôi không đủ trịnh trọng nên cô không để chuyện này trong lòng đúng không?"

Y Na trong lòng lộp bộp một tiếng, tiếp nhận cafe thư ký đưa qua, uống một ngụm rồi cười nói:

"Tôi không rõ lời tổng giám đốc."

"Tôi nghe nói cô để cho Phương Tình đi kí hợp đồng với Bạch Húc Nghiêu? Đây chính là nhiệm vụ của tổng công ty giao, cô cư nhiên để cho một người mới không có kinh nghiệm đi làm, tôi nên cho rằng cô đang cân nhắc Phương Tình hay nên hiểu lầm cô đang cố ý làm khó dễ người ta?

Y Na sắc mặt như thường nói:

"Tổng giám đốc để cho tôi chiếu cố cô ta, tôi không dám quên, cơ hội khó có được này rất nhiều người muốn tranh thủ, tôi nghĩ tới lời dặn dò lúc trước của tổng giám đốc nên nới nhường cơ hội này cho cô ta."

Tương Mẫn nói:

"Nếu lần này Phương Tình làm thành công , tôi đương nhiên sẽ cao hứng cô biết cân nhắc người, nhưng nếu làm hỏng thì sao? Tổng công ty trách tội xuống thì làm thế nào? Đem mọi trách nhiệm đổ lên đầu cô ấy? Để cho mọi người biết cô ấy là loại người vô năng, hay để người của tổng công ty biết được cô ấy chính là nhờ vào quan hệ mà được vào làm, làm cho mọi thứ của cô ấy và đồng nghiệp hỗn loạn?"

Lúc này Y Na bình tĩnh không nổi nữa, cô đứng lên nói:

"Tổng giám đốc hiểu lầm , tôi không có ý này."

Tương Mẫn phất phất tay nói:

"Được rồi, cô là một tay tôi đào tạo, cô đang nghĩ gì tôi không biết sao? Cô từng bước để đi đến được như bây giờ không dễ dàng, cho nên không quen nhìn cảnh người không có bản lĩnh phải dựa vào bối cảnh. Nhưng mặc kệ cô có phục hay không, có một số người trời sinh mệnh tốt, vốn muốn cô coi Phương Tình là tổ tông mà đối đãi, nhưng người ta không tự coi mình là tổ tông thật sự nỗ lực làm việc, cô không cần tìm chuyện đi làm khó dễ người ta, bằng không cô sẽ xong đời, hiểu chưa?"

Y Na chỉ cảm thấy cả người như là bị đông lạnh, cô một mặt kinh ngạc hỏi:

" Phương Tình kia có bối cảnh lớn như vậy?"

"Phương Tình không có bối cảnh lớn, người sau lưng cô ấy mới là người có bối cảnh lớn, không phải là người mà tôi cùng cô có thể trêu chọc."

"..."

"Tóm lại, chuyện có liên quan đến người phát ngôn lần này không cần để Phương Tình làm, chuyện này quên đi, về sau chú ý một chút, nếu Phương Tình ở chỗ cô mà thiếu mất một sợi lông, người đầu tiên gặp họa chính là cô, hiểu chưa?"

Y Na là người thông minh, nghe trong gọng nói của Tương Mẫn cô cũng hiểu được tính nghiêm trọng của vấn đề, lập tức nói:

"Nghe hiểu ."

Từ văn phòng trưởng bộ phận công tác tới phòng làm việc cần đi qua một phòng nước trà, nếu mang bữa sáng đến công ty ăn, để không ảnh hưởng tới các đồng nghiệp khác, mọi người sẽ ăn ở phòng nước trà rồi mới vào phòng làm việc.

Phương Tình đi ngang qua nơi này đúng lúc nghe được có người nói chuyện bên trong:

"Không thể không nói Phương Tình này chính là mệnh tốt, hợp đồng phát ngôn lớn như vậy cư nhiên lại có thể giao đến tay cô ta, nếu cô ta có thể kí được chắc chắn sẽ lập được công lớn, nói không chừng địa vị cô ta ở công ty rất nhanh sẽ vượt qua cô."

Phương Tình bước chân ngừng một chút, cô nghe ra được đây là thanh âm của Sương Sương. Sương Sương và Hà Nghệ Xảo là bạn tốt, cô ta ở trong này chắc chắn Hà Nghệ Xảo cũng ở trong này.

Quả nhiên, một thoáng chốc chợt nghe được giọng nói Hà Nghệ Xảo:

"Lên giường để lấy cơ hội, có cái gì tốt mà tuyên dương?"

Sương sương nói:

"Nhưng nói đi cũng phải nói lại, chuyện Phương Tình làm tiểu tam trợ lý tổng tài cũng chưa xác định, cũng không thể nói đây chính là sự thật được."

Hà Nghệ Xảo lại cười khẩy một tiếng nói:

"Chuyện này còn cần xác định? Không đủ rõ ràng sao?"

Sương sương nói:

"Nhưng tôi luôn cảm thấy, chuyện tốt như vậy cũng không nhất định lên giường là có thể lấy được."

Hà Nghệ Xảo lại ý vị thâm trường cười cười nói:

"Nói không chừng là Phương Tình kỹ thuật tốt, hiểu được rất nhiều phương pháp hầu hạ người khác, đem người ta làm cho thu thái đương nhiên chuyện gì cũng có thể đáp ứng rồi"

Nói xong còn tràn đầy thâm ý cười cười. Sương Sương đánh nhẹ cô ta một cái:

"Hà Nghệ Xảo, cái miệng này của cô đúng thật là..."

Phương Tình đúng lúc này đi tới, hai người nhìn thấy cô xuất hiện ở cửa nhất thời sửng sốt một chút, Sương Sương phải ứng lại trước, cười nói:

"Phương... Phương Tình, cô đến đây uống nước sao?"

Hà Nghệ Xảo cũng phục hồi tinh thần lại, tựa như cái gì cũng chưa đã xảy ra, hướng cô khách khí cười nói:

"Phương Tình, nghe nói lão đại hợp đồng người phát ngôn đưa cho cô, làm một tiền bối thật tình chúc mừng cô."

Phương Tình trong lòng cười lạnh, cô vốn không muốn để ý tới mấy lời đồn đãi vô căn cứ đó, nhưng hiện tại thấy được bộ dáng này, nếu không tỏ rõ thái độ, có một số người lại không biết cái gì gọi là có chừng mực.

Phương Tình không nói chuyện, ánh mắt quét lên mặt bàn thấy nửa ly sữa đậu nành uống được một nửa, trực tiếp cầm lấy cốc sữa đậu nành không chút khách khí hắt thẳng lên mặt Hà Nghệ Xảo, Hà Nghệ Xảo còn chưa kịp phục hồi lại tinh thần, ngay sau đó Phương Tình dùng hết sức lực quăng cho cô ta một cái tát.

Cô giáng xuống một cái tát, không chỉ làm Hà Nghệ Xảo hoang mang, ngay cả Sương Sương đứng một bên cũng ngây người. Hà Nghệ Xảo vẻ mặt không dám tin:

"Phương Tình...Cô có biết cô đang làm cái gì không?"

Phương Tình dường như không có việc gì cười cười nói:

"Giáo huấn nho nhỏ giáo cho cô biết ăn nói luyên thuyên sẽ phải trả giá, mọi người đều là đồng nghiệp cùng bộ phận, lúc này tôi cũng không muốn so đo với cô, nhưng nếu tôi lại biết được cô lại ăn nói lung tung, thứ tôi tặng cô sẽ không đơn giản là một cái tát, hy vọng tiền bối tự giải quyết tốt."

Hà Nghệ Xảo bình thường cũng không phải kẻ dễ bắt nạt, ở bộ phận tuyên truyền, bởi vì cô ta khéo léo biết nói chuyện, đồng nghiệp nào không thích cô ta cũng không dám biểu hiện ở bên ngoài, nên cô ta bình thương cũng tương đối kiêu ngạo. Nghiêm Manh cũng không dám có gan đánh cô như vậy.

Hà Nghệ Xảo rất phẫn nộ, cũng rất muốn một cái tát này vung trở lại, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt đáng sợ của Phương Tình lại làm cho cô ta sinh ra khϊếp ý, cho đến khi Phương Tình xoay người rời đi, động tác muốn đánh cũng không vung ra được. Sương Sương vội vàng chạy tới hỏi cô ta:

"Nghệ Xảo cô không sao chứ?"

Hà Nghệ Xảo theo bản năng sờ sờ phần mặt bị đánh, trong lúc nhất thời chỉ cảm thấy phẫn nộ lại khuất nhục. Cư nhiên bị một nhân viên mới cho một bạt tai, đã vậy lại còn bị uy hϊếp, dọa sợ đến mức không dám đánh trả. Tuy Sương Sương là bạn tốt của cô, nhưng một màn như vậy bị nhìn thấy được cũng làm cho cô ta cảm thấy mất thể diện.

Hà Nghệ Xảo càng nghĩ càng tức giận , càng nghĩ càng bất bình hành, không khỏi phun một câu mắng:

"Làm cái gì vậy, vậy mà cũng dám gọi tôi là bạn!"

Phương Tình cũng không e ngại lời đồn đại, nhất là loại tin đồn vô căn cứ, loại tin đồn này truyền một thời gian rồi sẽ tự bình ổn, nhưng nếu quả thật có người có lòng muốn đối nghịch cùng cô, không hủy hoại thanh danh cô không chịu bỏ qua, vậy cô cũng tuyệt đối không nương tay.

Hà Nghệ Xảo cũng là người thông minh, bản nhạc đệm ở phòng nước trà cũng coi như chưa có gì xảy ra, thời gian làm việc liền ngoan ngoãn trở lại văn phòng, cũng không tới tìm cô gây sự. Giữa trưa Phương Tình cùng vài đồng nghiệp đi ăn cơm, ở giữa nhóm người đột nhiên có đồng nghiệp nói:

"Mọi người biết không, vài ngày nữa công ty sẽ mở đại hội."

Nghiêm Manh nói tiếp nói:

"Có phải là vì sản phẩm mới được đưa ra thị trường lần này không?"

Đồng nghiệp kia nói:

"Chính là chuyện này, nghe nói đến lúc đó Bạch Húc Nghiêu cùng đoàn làm việc của hắn cũng tới."

Nghiêm Manh nhất thời hai mắt sáng lên:

"Oa thật vậy chăng? Nếu có thể nhìn thấy Bạch Húc Nghiêu thì tốt rồi."

"Xem cô háo sắc chưa kìa!"

Đồn nghiệp kia liếc mắt nhìn Nghiêm Manh một cái lại nói:

"Nghe nói còn có đại diện nhà đầu tư cũng tới, mọi người có biết hay không, nhà đầu tư lần này rất có lai lịch."

Nghiêm Manh cắn một ngụm cơm nói:

"Lai lịch thế nào?"

Đồng nghiệp kia thần thần bí bí liếc mắt nhìn mọi người một cái rồi mới nói:

"Lần này quay chụp sản phẩm mới là được Thịnh Hoa đầu tư ."

"Thịnh Hoa ?"

Một đồng nghiệp khác nói tiếp:

" Tổng giám đốc chúng ta cũng quá lợi hại rồi, vậy mà có thể được Thịnh Hoa đầu tư."

Đại khái là Phương Tình luôn luôn im lặng, đồng nghiệp kia liền đυ.ng đυ.ng cánh tay phải của cô nói:

"Đương nhiên, lần này công thần lớn nhất ngành chúng ta ngoài Phương Tình ra thì không còn ai khác, đến lúc đó mở đại hội, giám đốc chắc chắn sẽ mang cô đi cùng, đến lúc đó không chừng còn có thể trước mặt mọi người khen ngợi một chút, nếu như được phát tiền thưởng cô đừng quên mất chứng tôi."

Phương Tình vội nói:

"Quên không được, các cô yên tâm."

Lời này dỗ mọi người đều rất vui vẻ. Ăn xong cơm xong Phương Tình nhận được điện thoại của trợ lý tổng giám đốc, hắn nói có việc muốn cùng cô gặp mặt một chút.

Hai người hẹn địa điểm gặp mặt là một chiếc ban công khá kín ở công ty, lúc Phương Tình đi đã thấy hắn ở đó:

"Kim trợ lý."

Kim trợ lý nhìn thấy cô, vội hỏi:

"Khang thiếu phu nhân, mấy lời đồn đại trong công ty gần đây tôi cũng có nghe nói, nếu vì tôi đã làm cho Khang thiếu phu nhân gặp phiền toái mong rằng Khang thiếu phu nhân cho tôi xin lỗi."

Kim trợ lý một mặt kinh sợ , Phương Tình thấy thế nhân tiện nói:

"Kim trợ lý nói quá lời, chẳng qua chỉ là mấy lời nói hư ảo, tôi không để trong lòng."

Kim trợ lý nghe được lời nói này của cô, lúc này hắn mới thở dài nhẹ nhõm một hơi lại nói:

"Nhưng Khang thiếu phu nhân yên tâm, tổng giám đốc biết được chuyện này rất tức giận, cũng cam đoan sẽ bác bỏ lời đồn cho Khang thiếu phu nhân công đạo."

Phương Tình cười nói:

"Vậy thay tôi cảm ơn Tương tổng ."

Kim trợ lý lại hướng cô nói thêm vài câu, đại khái là thấy Phương Tình thật sự không cóntức giận mới rời đi.

Phương Tình tan tầm về nhà đi phát hiện Khang Tư Cảnh không có ở nhà, liền hỏi thím Vu:

"Tiên sinh chưa trở về sao?"

Thím Vu hướng cô chỉ chỉ đằng sau:

"Tiên sinh đang bơi lội."

Phía sau biệt thự có một bể bơi nhiệt độ ổn định, Khang Tư Cảnh thi thoảng sẽ ra đó bơi lội.

Phương Tình vội vàng trở lại trong phòng, cô nhớ trước kia học bơi có mua một bộ áo tắm, nhưng sau đó bởi vì sợ hãi đến nay cô vẫn chưa học bơi mà bộ áo tắm kia cũng không biết cô ném đi nơi nào, Phương Tình bới thật lâu mới từ phía dưới tủ quần áo lấy ra được.

Áo tắm lúc học đại học mua, thiết kế tương đối bảo thủ, mặt trên là kiểu dáng áo trong, phía dưới là một chiếc váy nhắn, điểm duy nhất làm cô cảm thấy vừa lòng chính là mặt sau lộ lưng, mặc vào có thể lộ ra một mảng làn da rất lớn.

Phương Tình cầm áo tắm đi xuống lầu, theo biệt thự đến bể bơi cần xuyên qua một con đường lát đá ngắn ngủn, hai bên đường lát đá là vườn hoa nhưng chỉ có bên trái trồng chút hoa râm bụt còn phía bên phải thím Vu trồng chút rau dưa.

Phương Tình đi qua phòng thay đồ để thay áo tắm trước, phòng thay đồ này rất lớn, bên trong còn có cả vòi hoa sen, phòng thay đồ chia làm hai gian có thể để cho nam nữ sử dụng đồng thời.

Thay xong quần áo cô mới tiến vào bể bơi, bởi vì nhiệt độ ổn định , cho nên nước bên trong bể rất ấm áp. Bể bơi không lớn, không thể so với bể bơi kinh tế, nhưng nếu gia đình sử dụng thì vừa đủ.

Khang Tư Cảnh trên người chỉ mặc một cái quần bơi, tư thế bơi của hắn rất đúng tiêu chuẩn, cơ bắp trên người rắn chắc theo từng động tác, bọt nước như ẩn như hiện. Nhìn hắn giống nhân ngư linh hoạt qua lại trong nước, Phương Tình nhịn không được nuốt nước miếng.

Người đàn ông này dáng người vô cùng tốt, tựa như sinh ra để hấp dẫn phụ nữ vậy.

Khang Tư Cảnh bơi tới bên bờ, không biết có phải nhận thấy được Phương Tình tồn tại hay không, hắn không tiếp tục đi bơi mà từ trong nước đứng lên, kéo kính bơi sang một bên lúc này mới nhìn qua phía cô:

"Sao cô lại ở đây?"

Nước chỉ cao đến thắt lưng hắn, nửa người trên của hắn cơ hồ hoàn toàn hiện ra trước mắt cô. Rõ ràng trước khi đến đã chuẩn bị tốt tâm lý muốn tới nơi này cùng hắn uyên ương hí thủy nhưng khi nhìn thấy hắn cô vẫn không khỏi đổ ra một ngụm khí lạnh, giống như là bị điện giật, theo bản năng nghiêng đầu đi hướng khác, lắp bắp nói:

"Tôi...Tôi muốn học bơi."

Cô điều chỉnh lại hô hấp, lúc này mới đem ánh mắt nhìn sang hắn, sau đó dè dặt cẩn trọng hỏi:

"Anh bơi giỏi như vậy, có thể dạy tôi không?"

Tuy rằng hai ngày nay cô cố ý kéo gần khoảng cách cùng Khang Tư Cảnh, hắn cũng không giống như này đầu khách khí xa cách cô nhưng cũng không thân cận đến mức không có chút nào khách khí với hắn như vậy được, nên cô rất lo lắng Khang Tư Cảnh sẽ ghét bỏ loại người phế tài như cô mà không đồng ý dạy. Nhưng cô không nghĩ tới, Khang Tư Cảnh chỉ suy tư một chút rồi nói:

"Xuống dưới đi."

Phương Tình trong lòng mừng thầm, dè dặt cẩn trọng xuống bể bơi, nước trong bể không lạnh, Phương Tình rất nhanh đã thích ứng. Cô xuống bể bơi liền một mặt ngơ ngác hỏi hắn:

"Tiếp theo phải làm như thế nào?"

Khang Tư Cảnh đi đến bên người cô, nâng cánh tay dài của hắn duỗi đến trước mặt cô:

"Đem thắt lưng dựa vào đây."

Phương Tình ngẩn người, lập tức nuốt nước miếng mới chậm rãi đem thân thể dời qua, đem thắt lưng tựa vào bàn tay hắn. Nhưng tại cô cân bằng kém, vừa dựa vào liền cảm giác thân thể quơ quơ, cô sợ tới mức kinh hô một tiếng, vội vàng ôm lấy cánh tay của Khang Tư Cảnh, kêu lên:

"Tôi... Tôi sợ."

"Đem tay buông ra."

Khang Tư Cảnh ngữ khí lộ ra nghiêm túc, có một loại hương vị mệnh lệnh, có cảm giác áp bách làm cho Phương Tình không dám phản kháng, ngoan ngoãn buông lỏng tay hắn ra, cô tận lực duy trì cân bằng không để cho cả người ngã vào trong nước.

"Hai tay không cần vẫy loạn như vậy, có nhìn thấy tôi vừa rồi bơi lội không?"

Phương Tình khép chặt miệng sợ nước sặc vào yết hầu, nghe được hắn nói vậy chỉ gật gật đầu, Khang Tư Cảnh lại nói tiếp:

"Học bộ dáng của tôi, đưa tay hoạt động ở trong nước, sau đó phối hợp hai chân để duy trì trọng tâm, tận lực để cơ thể nổi lên."

Phương Tình dựa theo lời nói của hắn, để hai tay hai chân phối hợp trọng nước, vừa mới bắt đầu còn nghiêm túc thực hiện nhưng rất nhanh cô liền phân tâm. Bởi vì giờ phút này thắt lưng của cô hoàn toàn đặt trên bàn tay của Khang Tư Cảnh, lòng bàn tay hắn ấm áp , dán trên lưng của cô giống như có đám lửa nho nhỏ đang thiêu tốt trên lưng.

Hơn nữa cùng hắn dựa vào gần như vậy, cơ thể cô cọ cọ lên người hắn, có cảm giác nóng nóng.

Hai người giờ phút này đều mặc rất ít, tư thế lại thân mật, khó tránh khỏi làm cho Phương Tình nghĩ tới một số hình ảnh hạn chế người xem, cứ như vậy lực chú ý của cô lại càng không tập trung. Khang Tư Cảnh rất nhanh liền nhận ra, ngữ khí hắn trầm trầm:

"Nghiêm túc một chút!"

Ngữ khí lộ ra nghiêm khắc cùng nhàn nhạt cơn tức, tựa như thầy giáo trên lớp trách cứ học sinh không nghe giảng. Phương Tình sợ tới mức cả người run lên, kém chút từ trên người hắn rơi xuống dưới.

Phương Tình hiện tại thật hoài nghi, Khang Tư Cảnh người này không có du͙© vọиɠ sao? Cùng cô kết hôn hai năm , hắn không chạm vào cô cũng không thấy hắn ở bên ngoài tìm phụ nữ khác, giờ phút này cô quần áo mỏng manh ở cùng hắn, bàn tay hắn còn đặt trên thắt lưng của cô, chẳng lẽ một chút phản ứng cũng không có sao?

Cô thật sự không rõ Khang Tư Cảnh rốt cuộc đang làm gì, vì sao lực nhẫn nại của hắn lại tốt như vậy, vì sao lại không sôi trào đẫm máu chống đỡ không nổi mà trực tiếp đem cô cởi hết quần áo ở bể bơi?

Cơ hội tốt như vậy mà hắn thực sự chỉ dạy cô học bơi? Hắn thực sự một chút hứng thú đối với cô thôi cũng không có? Hay là cô mị lực không lớn, không đủ để đánh gục hắn?

"Nghiêm túc một chút, đang nghĩ cái gì?"

Khang Tư Cảnh thanh âm âm trầm kỳ quái, sắc mặt lộ ra nghiêm túc, trong mắt tràn đầy cảnh cáo, quả thực khong khác gì thầy giáo nghiêm khắc. Phương Tình cảm giác muốn khóc cũng có, đã không có hứng thú với cô thì thôi vậy mà còn rống cô!

Trước kia còn thấy hắn đáng yêu có thể bị cô trêu chọc đùa giỡn, lúc này lại trở nên hung dữ, lại trở thành Khang Tư Cảnh khí phách bức người khó tiếp cận, thanh âm trầm thấp của Khang Tư Cảnh quả thực làm cho cô sợ hãi, lúc đầu còn có ý nghĩ xấu xa, chuẩn bị ba mươi sáu dáng vẻ quyến rũ để trêu chọc hắn nhưng hiện tại cô một chút cũng không dám lỗ mãng.

"Bảo cô tay không cần vùng vẫy, hai chân phải phối hợp cùng hai tay nhưng không phải tay chân cùng lúc, cân bằng sao lại kém như vậy? Làm lại!"

"...."

Cô rất muốn nói với Khang Tư Cảnh là không cần phải học nữa nhưng lại không dám.

Rõ ràng muốn uyên ương hí thủy ngâm nước nóng cuối cùng vậy mà lại biến thành học bơi lội tu la tràng.

Phương Tình thề, cô về sau sẽ không tìm chết nhờ Khang Tư Cảnh dạy cô bơi lội nữa. Nhưng không thể không nói, Khang Tư Cảnh thật sự rất có nhẫn nại, đối mặt với loại người phế tài bơi lội như cô hắn vẫn nhẫn nại chỉ dạy cô, cuối cùng Phương Tình thật sự mệt đến không còn khí lực, Khang Tư Cảnh lúc này mới buông cô ra.

Phương Tình ghé vào bên bờ thở mạnh, chỉ cảm thấy hai tay hai chân sắp phế đi. Khang Tư Cảnh bơi một vòng theo bể bơi lên thấy cô còn quỳ rạp trên mặt đất liền nói:

"Đừng nằm úp sấp , đi vào ăn cơm đi."

Phương Tình thật sự không biết nên dùng biểu cảm gì để đối mặt với người này , mẹ nó hắn thật sự chỉ dạy cô bơi lội!

Nhưng cô không thể nói gì hắn được, vừa rồi cô tới chính là nói muốn học bơi, người ta chỉ dạy tận tâm cô, việc này hắn không làm sai, cô cũng không dám có thái độ với Khang Tư Cảnh.

Cô quả thực giận mà không dám nói gì, giờ phút này thấy hắn bơi vài vòng còn sinh long hoạt hổ đứng trước mặt làm cô tức giận tới muốn đánh người, nhưng càng đáng giận hơn là, rõ ràng trong lòng có tức giận nhưng lại không dám biểu hiện ra bên ngoài, thậm chí chỉ có thể mềm nhũn hướng hắn nói:

" Tôi cảm giác tay chân đã bị chặt đứt mất, đứng không được, anh ôm tôi lên có được không?"

Kỳ thực cô muốn nói là, anh vừa rồi rống lên làm tôi không vui anh phải an ủi tôi, nhưng cô lại không dám nói như vậy, cho nên chỉ dám dùng phương thức ôn hòa đòi ôm ôm để hắn an ủi cô, dù sao trước đây cũng không phải là không yêu cầu qua.

Nhưng giờ phút này Khang Tư Cảnh nửa điểm đáng yêu cũng không có, hắn mặt không biểu cảm đứng đó, ánh mắt lạnh lẽo làm cho người khác hít thở không thông.

Nói thật, cô rất sợ hãi Khang Tư Cảnh cự tuyệt, như vậy nhiều chuyện khác sẽ càng khó vượt qua. Khang Tư Cảnh cứ như vậy trầm mặc nhìn cô một lát, sau đi đến bên người cô, ngồi xổm xuống cúi người đem cô ôm ngang lên, Phương Tình trong lòng vui vẻ, vội vàng ôm lấy cổ hắn, lúc này cô thật sự không còn khí lực nên cũng không ép buộc hắn ôm theo kiểu gấu nhỏ.

Ừm, cứ như vậy đi, ôm như vậy cũng không tồi, hơn nữa Khang tiên sinh vẫn nghe lời như vậy, bảo hắn ôm hắn liền ôm, nghĩ tới đây tâm tình Phương Tình mới tốt hơn được một chút, Khang Tư Cảnh ôm cô đến phòng thay đồ, hỏi:

"Có thể tự mở được vòi hoa sen không?"

Phương Tình thầm nghĩ, tôi không mở được vòi hoa sen anh sẽ giúp tôi sao? Nhưng cô cũng không nói như vậy, ánh mắt hàm chứa lệ gian nan hướng hắn gật gật đầu.

Phương Tình dùng nước ấm xả lên thân thể, cảm giác tốt hơn một chút, cô thay xong quần áo đi ra thấy Khang Tư Cảnh còn đứng ở bên ngoài, theo lý mà nói động tác của hắn rất nhanh, thay đồ xong đã ở trong phòng cô, còn thẳng tắp đứng ở chỗ này, là đang chờ cô sao? Ánh mắt hắn nhìn cô đánh giá vài lần, hỏi:

"Có thể đi sao?"

Phương Tình tắm xong nước ấm đã tốt hơn nhiều, nhưng lúc này cô lại cố ý làm ra bộ dáng khó chịu, lắc đầu nói:

"Anh sẽ ôm tôi đi vào sao?"

Khang Tư Cảnh cũng không có nhiều do dự, vài bước đi đến trước mặt cô liền trực tiếp đem cô ôm ngang lên. Khí lực của hắn thật lớn, ôm lấy cô giống như ôm một con thỏ nhỏ, hai tay Phương Tình ôm lấy cổ hắn đem khuôn mặt dán lên ngực hắn, cảm giác này rất tốt.

Khang Tư Cảnh đem cô ôm đến trong phòng, để cô ngồi dựa vào đầu giường, sau đó ngồi xổm xuống giúp cô cởi giày, động tác của hắn thành thạo giống như đã vì cô làm vô số lần.

Phương Tình thấy thế liền ngẩn ngơ, Khang Tư Cảnh cư nhiên lại ôn nhu như vậy mà giúp cô cởi giày, cô có cảm giác thụ sủng nhược kinh.

Khang Tư Cảnh giúp cô cởi giày xong lại ôn nhu đem hai chân cô đặt lên giường, sau đó hắn ngồi xuống bên cạnh cô, kéo một cân của cô nắm trong lòng bàn tay.

Phương Tình đột nhiên phục hồi tinh thần lại, theo bản năng chân muốn rút lại, Khang Tư Cảnh nắm chặt không cho cô đào tẩu, Phương Tình liền kinh ngạc nói:

"Anh... Anh muốn làm gì?"

Ở trong mắt phụ nữ, bàn chân không khác gì bộ ngực đều là bộ phận nhạy cảm, bị hắn nắm như vậy cô khó tránh khỏi ngượng ngùng.

Khang Tư Cảnh một tay nắm bàn chân của cô, hơi xòe ra, tay kia đang bắt đầu vuốt ve cẳng chân của cô, mà hắn vẻ mặt đương nhiên nói:

"Nếu cô không muốn chân cô ngày mai không hạ xuống được thì đừng lộn xộn."

"..."

Khang Tư Cảnh đây là... Mát xa cho cô sao?

Phương Tình thật không nhờ Khang Tư Cảnh sẽ vì cô làm việc này, nhân vật như sấm rền bên tai Khang Tư Cảnh vậy mà giúp cô niết chân.

Phương Tình ngẩng đầu nhìn bộ dáng ôn nhu niết chân cô của Khang Tư Cảnh, hưởng thụ nheo mắt lại nhưng cô bỗng nhiên nghĩ tới hình ảnh đời trước Khang Tư Cảnh cùng vợ hắn đi khám thai, khi đó hắn đối xử với người phụ nữ đó cũng rất ôn nhu, ý cười bên đuôi lông mày của Phương Tình không khỏi phai nhạt xuống, cô nghĩ nghĩ hướng Khang Tư Cảnh nói:

"Tư Cảnh, anh cũng sẽ đối xử với người phụ nữ khác như vậy sao?"

Hắn thần sắc nhàn nhạt đáp một câu:

"Tôi không có rỗi hơi như vậy."

Nhìn ra được hắn cũng không để vấn đề này ở trong lòng.

"Được rồi tôi đổi câu hỏi khác, nếu như vợ anh đổi thành người khác, anh cũng sẽ đối xử như vậy sao? Cũng sẽ... ôn nhu mát xa chân cho cô ấy sao"

Khang Tư Cảnh không hề nghĩ ngợi nói:

"Chưa đổi qua vợ, không biết."

"..."

Ai... Tán gẫu không nổi nữa. Khang Tư Cảnh ngay từ đầu là đơn giản vuốt ve ở trên cẳng chân cô, sau đó liền dùng ngón cái và ngón trỏ chế trụ hai bên cẳng chân của cô, lặp lại vuốt ve liên xuống, lực đạo hắn hơi lớn, động tác này làm co cơ bắp vốn đau nhưng của cô càng thêm đau nhức. Phương Tình không nhịn được hô:

"Nhẹ chút nhẹ chút Tư Cảnh, đau quá... A... Đau... Nhẹ chút a..."

Khang Tư Cảnh không quan tâm cô, vẫn tiếp tục niết cơ bắp sau cẳng chân cô, lại nắm lấy đầu gối cuar cô, dùng động tác đó niết đùi.

Phương Tình có chút ngượng ngùng nhưng Khang Tư Cảnh lại rất tự nhiên, không có bất kỳ cảm xúc khác lạ nào, phảng phất đôi chân thon dài trên tay hắn cũng chỉ là đồ vật không có sức sống, cho nên xoa bóp chân với hắn mà nói cũng không cần phải mang theo cảm tình gì.

Phương Tình nhìn sắc mặt hắn bình tĩnh như nước lặng, trong lúc nhất thời không biết phải nói gì... Cô cảm giác giờ phút này niết đùi có chút xấu hổ nên không muốn già mồm cãi láo với hắn, cho nên sau vài giây ngại ngùng đi qua Phương Tình cũng đã bình tĩnh lại.

Nhưng là Khang Tư Cảnh rất nhanh đã tăng thêm lực đạo, đùi đau nhức lợi hại hơn, nên khi Khang Tư Cảnh gia tăng lực đạo niết đùi, Phương Tình kêu la càng thảm thiết:

"A... A đau quá a Tư Cảnh, a... Nhẹ một chút, a..."

Khang Tư Cảnh ở trên đùi cô bóp nhẹ vài lần rồi đột nhiên dừng động tác, Phương Tình một mặt kinh ngạc nhìn hắn nói:

"Sao vậy?"

Thấy Khang Tư Cảnh đen mặt hướng cô nói:

"Chỉ là giúp cô thả long cơ bắp mà thôi, không cần phải kêu thành như vậy."

"..."

Phương Tình bị hắn nhắc tới mới ý thức được vừa rồi tiếng của cô kêu lên quả thật làm cho người khác miên man bất định, Phương Tình mặt nhất thời liền đỏ, nhưng vẫn cắn răng tranh cãi:

"Tôi đau không thể kêu lên sao?"

Khang Tư Cảnh không nói chuyện, làm xong một chận rồi lại cầm lấy chân còn lại của cô. Phương Tình bị hắn nhắc nhở, chẳng những không có thu liễm, ngược lại tiếng kêu càng thêm du dương uyển chuyển, quả thực không thể không làm cho người khác suy nghĩ miên man:

"A... Tư Cảnh, đau quá... A... A... Nhẹ một chút... A... Ân..."

Cô một bên kêu lên một bên quan sát sắc mặt Khang Tư Cảnh, nhìn thấy sắc mặt hắn càng lúc càng trầm, có lúc còn dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn cô, Phương Tình đối với cảnh cáo của hắn làm như không nhìn thấy, ban đầu kêu thế nào thì vẫn như cũ kêu lên như vậy.

Cô cảm giác được lực đạo trên cánh tay của Khang Tư Cảnh càng không ngừng tăng lên, cô đau không chịu nổi, cho nên tiếng kêu du dương uyển chuyển còn kèm theo vài tiếng thảm thiết. Cô cảm giác đã tốt hơn vài phần, nhịn xuống ý nghĩ bảo Khang Tư Cảnh dừng tay, cô vẫn mặt đỏ tim đập tiếng kêu vẫn cao thấp vang lên như cũ:

"A... Đau quá... A... Tư Cảnh nhẹ một chút thôi..." "A... A... A, nhẹ một chút."

"A... Đau quá... Ân, đau quá... Mau nhẹ một chút..."

Đại khái là Khang Tư Cảnh thật sự không thể nhịn được nữa , liền thấy hắn đột nhiên hít sâu một hơi, đem đùi cô đặt sang bên cạnh, ánh mắt như vực sâu nhìn chằm chằm cô, hắn cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi nói:

"Cô có tin cô còn kêu như vậy tôi sẽ trực tiếp làm cô!"

Khang Tư Cảnh bộ dạng này có chút dọa người, Phương Tình sợ tới mức theo bản năng rụt đầu, nhưng câu “làm cô” vừa rồi của hắn làm cho cô có chút nghĩ nhiều cho nên cô hướng hắn nói:

"Bây giờ anh muốn làm gì tôi?"