Edit:Linhlady
Mạc Vân Quả không trả lời Thiên Khải, đúng hay sai loại chuyện này, căn bản không có đáp án tuyệt đối công chính.
Thiên Khải thở dài một hơi, thân ảnh hắn trở nên có chút hư vô, thắn lưng vốn thẳng kia không biết từ khi nào đã có chút cong xuống.
"Thời gian không còn nhiều lắm." Hắn đột ngột nói.
Thiên Khải nhìn về phía cô, áo choàng đỏ không gió tự lộng.
"Ta muốn nói cho con, Ngân Nguyệt đã chuẩn bị đối phó các con, các con phải cẩn thận, hiện tại lực lượng của Hiên Viên Tu cũng không phải hoàn chỉnh."
Thân ảnh Thiên Khải mờ nhạt hơn một chút, nguyên bản thân ảnh cũng nhạt hơn.
"Nhớ kỹ, chỉ khi hai con ở bên nhau, mới có thể đối phó nó!"
Thiên Khải nói xong, cả thân ảnh đều biến mất.
Toàn bộ Thủy Tinh Cung cũng lập tức sụp đổ, nơi này chỉ còn lại một mảnh hắc ám.
Trong bóng đêm, chỉ có thân ảnh màu đỏ của Mạc Vân Quả.
"Thân Thân......"
"Thân Thân......"
"Thân Thân......"
Trứng gọi của Hiên Viên Tu như đánh thức Mạc Vân Quả, cô nắm chặt tay, bỗng nhiên mở tay ra, mảnh hắc ám bị đánh vỡ.
Hiên Viên Tu chỉ thấy trên người Mạc Vân Quả vao trùn bởi ánh sáng, cỗ lực lượng màu bạc kia khiến hắn động tâm.
Thân Thân của hắn đã trở lại, hắn biết, cô khẳng định sẽ trở về.
Mạc Vân Quả mở to mắt, nhìn về phía người đứng trước mặt mình, Hiên Viên Tu đang vừa khóc vừa cười, trong lúc nhất thời lại không biết nên nói cái gì.
"Em đã trở về."
Cô dang hai tay, nghênh đón cái ôm của Hiên Viên Tu.
Quả nhiên Hiên Viên Tu lập tức đem Mạc Vân Quả ôm vào trong lòng ngực, hắn cọ cọ tóc Mạc Vân Quả nói: "Anh biết, chung quy em sẽ trở về."
Một loạt sự tình này khiến đám người trong phòng phát sóng mộng bức, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?
"Tiểu Quả Quả? Xảy ra chuyện gì vật?"
"Đúng vậy đúng vậy! Từ sau khi lão đại xuất hiện, ta càng ngày càng mộng bức!"
"Ta cũng giống như vậy, khóc chít chít......"
"Tiểu Quả Quả, nói cho chúng ta sự thật đi mà~ quăng ngã!"
"Tiểu Quả Quả, xem phần chúng ta khóc chút chít đáng thương như vậy, xin hãy giải thích đi ~quăng ngã!"
"Giơ hai tay hai chân tán đồng!"
Mạc Vân Quả nhìn đến bình luận ở phòng phát sóng trực tiếp, Hiên Viên Tu đương nhiên cũng thấy được.
Hai người liếc nhau, sau đó Hiên Viên Tu ôm Mạc Vân Quả ngồi xuống.
Mạc Vân Quả dựa vào trên vai Hiên Viên Tu, nhắm mắt lại, không nói gì.
Lúc này, Hiên Viên Tu mở miệng.
"Các ngươi muốn biết cái gì?"
"A a a! Chúng ta muốn biết lão đại ngươi là ai! Đối với Tiểu Quả Quả nhà ta lại có ý đồ gì!"
"Ta muốn biết, lời nói vừa rồi có ý nghĩa gì!"
"Đúng vậy đúng vậy, vừa rồi Tiểu Quả Quả rốt cuộc đã xảy ra cái gì?"
"Còn có nữa! Trước kia ngươi biết Tiểu Quả Quả nhà ta sao? ( mắt lấp lánh)"
Hiên Viên Tu nhìn đến bình luận này, đột ngột cười một chút.
Cái loại cười không phải tà mị giống trước kia, cũng không phải mang theo sủng nịnh, cũng chỉ là đơn thuần cảm thấy buồn cười mà thôi.
"Tôi là người đàn ông của cô ấy, cô ấy là người phụ nữ của tôi."
Hiên Viên Tu cúi đầu nhìn Mạc Vân Quả nhắm mắt dưỡng thần, trong mắt tràn đầy sủng nịch.
"Lúc trước tôi cùng cô ấy vì một ít biến cố nên tách ra, tôi tìm cô ấy thật lâu, sau đó ở thế giới tìm được cô ấy, lúc đó cô ấy đã quên hết chuyện của chúng ta trước đó, nhưng cũng may, chúng ta lại lần nữa yêu nhau."
"Ngung thời gian yêu nhau luôn ngắn ngủi, tôi bị người khác uy hϊếp, phải rời khỏi cô ấy, sau đó cô ấy có được phòng phát sóng trực tiếp."
Nói tới đây, Hiên Viên Tu liền nhịn không được cười lên một tiếng.