Edit: Linhlady
"Ngươi nói, ngươi tên là Mạc Vân Quả?" Qua một lúc lâu sau, giọng nói của Tô Chi Cảnh nghẹn ngào hỏi.
Mạc Vân Quả gật đầu, nhìn Tô Chi Cảnh, chờ hắn giải thích.
"Không, ngươi không nên tên là Mạc Vân Quả." Tô Chi Cảnh lắc đầu, hiển nhiên không muốn thừa nhận sự thật này.
Mạc Vân Quả:......
"Mạc Vân Quả......" Tô Chi Cảnh lại than nhẹ một câu tên nàng.
Mạc Vân Quả:......
"Tên của ngươi, là ai đặt cho ngươi?" Giọng Tô Chi Cảnh vẫn nghèn nghẹn như trước.
"Ta quên mất." Mạc Vân Quả thành thật trả lời, từ nàng có ký ức tới nay, nàng liền biết mình tên là Mạc Vân Quả.
Tô Chi Cảnh đem tay đặt ở hai mắt của mình, hắn hơi cúi đầu, lẩm bẩm nói: "Khó trách, khó trách......"
Mạc Vân Quả:?
"Khó trách, hệ thống lại không khen thưởng cho ngươi cái gì, khó trách......" Tô Chi Cảnh một mình một người nói, giống như tẩu hỏa nhập ma lẩm bẩm.
Mạc Vân Quả:......
Mạc Vân Quả cảm thấy giờ phút này trạng thái của Tô Chi Cảnh có chút không thích hợp, nàng nhấp nhấp môi nói: "Ngươi không sao chứ?"
"Không có việc gì, không có việc gì, ta đương nhiên không có việc gì." Tô Chi Cảnh đột nhiên ngẩng đầu.
Giờ phút này đôi mắt hắn một mảnh huyết hồng, ẩn ẩn có dấu hiệu nhập ma.
Tô Chi Cảnh lại giống như không nhận ra, một đôi mắt đỏ như máu cứ như vậy nhìn chằm chằm Mạc Vân Quả.
Mạc Vân Quả tức khắc cảm giác lông tơ trên người mình dựng đứng cả lên, lúc này Tô Chi Cảnh rất nguy hiểm!
Hắn muốn gϊếŧ nàng!
Đây là ý niệm đầu tiên lóe lên trong đầu Mạc Vân Quả, không có bất kỳ lý do gì, không có bất kỳ dự liệu gì.
Tô Chi Cảnh dường như không nhận ra trạng thái của Mạc Vân Quả, khóe miệng hắn gợi lên một nụ cười lãnh khốc.
"Ngươi không phải muốn biết người kia là ai sao?" Hắn tà tứ nói.
Mạc Vân Quả gật gật đầu, thân thể lại là ở vào trạng thái căng chặt.
"Ta nói cho ngươi." Ngoài dự đoán, Tô Chi Cảnh lại nói như vậy.
Mạc Vân Quả lại một chút không thả lỏng cảnh giác, cùng lúc đó, thân thể của nàng mắt thường có thể thấy đựic tốc độ đang lớn lên.
Miệng Tô Chi Cảnh động vài cái, giống như đang nói tên người kia.
Nhưng mà, Mạc Vân Quả lại không nghe được rõ ràng, thậm chí không thấy rõ.
Mạc Vân Quả chỉ cảm thấy trước mắt gióng như có thứ gì che khuất mắt, bưng kín lỗ tai, khiến nàn khuông có chách nào phân rõ Tô Chi Cảnh đang nói gì.
Nàng nhìn về phía phòng phát sóng trực tiếp,hướn muốn từ phòng phát sóng trực tiếp được đến đáp án.
"Sao lại thế này? Như thế nào sẽ bị mosaic? Còn bị tiêu âm?"
"Lầu trên ngươi cũng bị phải không? Ta tưởng mình hệ thống của ta có vấn đề!"
"Nắm thảo! Ta hiện tại đối người kia càng ngày càng tò mò!"
"Lợi hại! Hệ thống chơi thật 6!"
"Nắm thảo! Thì ra hệ thống còn có thể chơi như vậy!"
"Đột nhiên có chút sợ hãi, luôn cảm giác chúng ta giống như chạm vào bí một mới nào đó......"
Thế này cho dù Mạc Vân Quả trì độn, cũng phát hiện chuyện này không đơn giản, nhưng càng như thế, Mạc Vân Quả càng tin tưởng vững chắc người còn lại, có quan hệ mật thiết với nàng.
Lúc này cả người Tô Chi Cảnh tràn ngập lệ khí, hiển nhiên có dấu hiệu nhập ma.
Ác ý khổng lồ không ngừng cuồn cuộn hướng về phía Mạc Vân Quả mà đi, vài phút ngắn ngủi, Mạc Vân Quả đã trưởng thành.
Tô Chi Cảnh cười, vẫn luôn cười, nhưng người sáng suốt vừa thấy, liền biết hắn cũng không phải thật sự đang cười.
Cùng lúc đó, giọng Đoàn Tử nhắc nhở ở trong đầu Mạc Vân Quả vang lên.
"Nhiệm vụ truyền tống, chuẩn bị bắt đầu truyền tống......"
Cũng không biết có phải ảo giác hay không, Mạc Vân Quả luôn cảm thấy hôm nay trốc độ nói của Đoàn Tử có chút nhanh.
Tô Chi Cảnh dường như đã biết cái gì, bờ môi của hắn giật giật, lúc này đây, Mạc Vân Quả rõ ràng nghe thấy được hắn nói một chút, nhưng mà nàng còn không kịp nghe hết, nàng đã bị truyền tống đi rồi.
Tô Chi Cảnh nói đó là:
Mối thù diệt tộc, khắc cốt ghi tâm, đời đời kiếp kiếp, không bao giờ quên!