Edit: Linhlady
Đương nhiên, khi hỏi Đoàn Tử, cô sử dụng tinh thần lực đệ nhỉ để hỏi, tương đương với việc phòng phát sóng trực tiếp sẽ không biết nội ding câu chuyện giữa cô và Đoàn Tử, thậm chí họ còn không biết việc hai người các cô đang đang nói chuyện với nhau.
“Đoàn Tử, nếu ta dùng hàn hồn đan chữa bệnh cho Phạm Tư Đặc, như vậy có ảnh hưởng đến nhiệm vụ hay không?”
Đoàn Tử nhìn Mạc Vân Quả trong phòng phát sóng trực tiếp, thật ra nó muốn nói cho cô, trọng điểm của nhiệm vụ cũng không nằm trên người Phạm Tư Đặc, mà nằm trên một người khác kìa.
Cho nên, cho nên có điều trị khỏi cho Phạm Tư Đặc hay không cũng không hề ảnh hưởng đến nhiệm vụ.
Nhưng bởi vì nguyên tắc cua hệ thống, nó không có cách nào nói cho Mạc Vân Quả.
Chỉ cần không có quan hệ với nhiệm vụ, như vậy Mạc Vân Quả có thể lấy ra đồ vật không thuộc về thế giới này, thật ra cũng có thể được, tuy nhiên chỉ được lấy ra một số lượng nhỏ.
Đoàn Tử rối rắm một chút, vẫn quyết định nói cho Mạc Vân Quả: “Ký chủ, không có ảnh hưởng.”
Mạc Vân Quả nghe được lời này, yên lòng.
Lúc này, nàng ánh mắt của cô khi nhìn về phía Đường Nhất Hàng tràn ngập sung sướиɠ.
Bởi vì chỉ cần một viên hoàn hồn đan là có thể giải quyết vấn đề, quả thật quá đơn giản!
Mạc Vân Quả từ động phủ lấy ra một bình sứ, trong đó có hoàn hồn hồn đan.
Cô đẩy bình sứ đến trước mắt Đường Nhất Hàng nói: “Cho hắn ăn cái này.”
Đường Nhất Hàng:……
Đường Nhất Hàng có chút bất đắc dĩ, cho nên nói, cuối cùng cô lấy đâu ra loại tự tin này?
“Đồ vật không thể ăn bậy.”
Mạc Vân Quả chỉ là đem bình sứ lại đẩy về phía trước một chút, sau đó nói: “Tin tưởng tôi.”
Đường Nhất Hàng đỡ trán, cái bày không phải vấn đề tin hay không nha!
“Không được hồ nháo.” Đường Nhất Hàng vẫn như cũ đè thấp âm thanh.
Mạc Vân Quả mím môi, nghiêng đầu suy nghĩ một chút, ánh mắt cô đảo qua viên hoàn hồn đan, sau đó nó: “Cho hắn, ăn đường.”
Đường Nhất Hàng:……
Đường Nhất Hàng nhìn viên đường trong tay Mạc Vân Quả, một viên tròn tròn nho nhỏ, tản ra mùi hương tươi mát, thật là đường sao?
“Hắn không thể ăn đường.” Vì đảm bảo an toàn, Đường Nhất Hàng vẫn uyển chuyển từ chối Mạc Vân Quả.
Mạc Vân Quả lắc đầu nói: “Tôi biết, hắn có thể ăn.”
Đường Nhất Hàng:……
Đường Nhất Hàng lúc này mới nhớ tới, Mạc Vân Quả cũng vô cùng hiểu rõ tình huống của Phạm Tư Đặc.
Đường Nhất Hàng giật giật khóe miệng nói: “Cô mua đường này ở đâu?”
Mạc Vân Quả không nói gì, cô cũng không có cách nào nói ra nguồn gốc của viên “Đường hoàn” này.
Đường Nhất Hàng nhìn thấy Mạc Vân Quả trầm mặc, không biết sao, từ sâu trong nội tâm dâng lên một loại cảm giác bất đắc dĩ.
Cậu xoa xoa huyệt thái dương nói: “Cô xem, hiện tại hắn đang ngủ, không thể ăn đường.”
Vừa vặn, khi Đường Nhất Hàng nói xong câu đó, Phạm Tư Đặc vừa hay tỉnh lại.
Đường Nhất Hàng:……
Phạm Tư Đặc khi mới tỉnh lại đã thấy bác sĩ chủ trị quen thuộc, theo bản năng kêu lên một tiếng.
Vừa vặn bạch bạch đánh vào mặt Đường Nhất Hàng.
Mạc Vân Quả nhìn thoáng qua Phạm Tư Đặc nói: “Hắn tỉnh.”
Đường Nhất Hàng: Ha hả!
Đường Nhất Hàng cảm thấy đầu mình càng đau, cậu cực kỳ đồng tình nhìn thoáng qua Phạm Tư Đặc, sau đó nhìn như vô cùng thành khẩn hỏi: “Phạm Tư Đặc, anh muốn ăn đường không?”
Ánh mắt Đường Nhất Hàng nhìn về phía Phạm Tư Đặc ra hiệu, ý bảo hắn nói không muốn ăn, như vậy cậu sẽ có lý do cự tuyệt Mạc Vân Quả.
Nhưng mà, Phạm Tư Đặc không hề thấy ánh mắt kia, hơn nữa hắn còn vô cùng cao hứng hỏi chuyện Đường Nhất Hàng.
Cậu hỏi như vậy, có phải nói ý là hiện tại mình có thể ăn đường? Quả thật quá kinh hỉ!
Vì thế, hắn đặc biệt vui vẻ nói: “Muốn!”
Đường Nhất Hàng:……