Edit: Linhlady
- -----------------------🍀
Cảnh Khải Thiên mang theo Mạc Vân Quả đến một ngọn núi, đây là ngọn núi thuộc quyền sở hữu của hắn, không ai dám tự tiện xâm nhập.
Cảnh Khải Thiên đem tiên đan đặt ở trên bàn trong phòng, bỏ vào một cái cực phẩm đan lô.
Mạc Vân Quả chỉ cảm thấy chính mình ở trong một không gian nặng nề, không dễ chịu chút nào.
Nàng giãy giụa thân thể của mình, vèo một cái bay ra khỏi đan lô, dừng ở trên bàn.
Cảnh Khải Thiên thấy một màn như vậy, ngẩn ra, đôi mắt phượng mở to, phác hoạ phong tình nhè nhẹ.
“Thế mà lại lad một tiểu gia hỏa nghịch ngợm.” Cảnh Khải Thiên dùng tay nhéo lên tiên đan, nhẹ nhàng búng búng.
Mạc Vân Quả:……
“Tiểu nghịch ngợm, phải ngoan ngoãn nha, nói cách khác, ta liền đem ngươi ăn luôn nha ~” Cảnh Khải Thiên nói như vậy.
Mạc Vân Quả đã biết, người nhặt được mình chính là Cảnh Khải Thiên, cũng chính là đối tượng nhiệm vụ của nàng.
Mạc Vân Quả nghe được Cảnh Khải Thiên nói như vậy, thân mình run lên, mau ăn a! Mau đem nàng ăn a! Ăn là có thể phi thăng!
Ý tưởng của Mạc Vân Quả đơn giản thô bạo, đáng tiếc đó là, Cảnh Khải Thiên cũng không hiểu được ý tứ của Mạc Vân Quả.
H
ắn nhìn tiểu tiên đan trước mắt thân thể run lên, cho rằng nó đây là sợ hãi.
Hắn khẽ cười một tiếng, đem tiên đan đặt ở trên bàn, cười tủm tỉm nói: “Tiểu nghịch ngợm, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn, ta liền không ăn ngươi.”
Ăn ta a! Ăn ta a! Mạc Vân Quả run rẩy thân thể, bức thiết muốn Cảnh Khải Thiên ăn nàng, nói như vậy nhiệm vụ của nàng có thể hoàn thành, sau đó mình là có thể trở lại không gian kim hoàng sắc kia a! ヾ(≧?≦*)ヾ
Cảnh Khải Thiên nhìn tần suất tiên đan run rẩy càng thêm thường xuyên, dùng ngón tay mềm nhẹ phất qua đan dược, mềm nhẹ nói: “Ngoan, ta cho ngươi một cái tên đi, gọi là tiểu nghịch ngợm như thế nào?”
Mạc Vân Quả:…… Ăn ta a!
“Nếu ngươi đáp ứng, như vậy định đã rồi nha, tiểu nghịch ngợm ~” Cảnh Khải Thiên lại đem nó bỏ vào cực phẩm đan lô, ở trong suy nghĩ của hắn, tiên đan nên thích đan lô mới đúng.
Mạc Vân Quả lại tiến vào cái không gian nặng nề kia, lập tức liền nhảy ra ngoài.
Cảnh Khải Thiên nhìn đến nơi này, tự nhiên cũng biết tiểu nghịch ngợm không thích vào bên trong.
Tuy rằng có chút kỳ quái lại có đan dược không thích đan lô, nhưng nghĩ lại, tiên đan có lẽ sở thích không giống nhau thì sao?
Cảnh Khải Thiên cũng không lại rối rắm vấn đề này, nhìn thấy nó hoàn hảo nằm trên bàn, cũng không tiếp tục đem nó đặt ở đan lô.
C
ảnh Khải Thiên tâm tình rất tốt, tuy rằng hắn đã dừng lại ở độ kiếp mấy trăm năm, hiện tại giống như cũng không có hy vọng phi thăng gì, dù sao hắn cũng không thể phi thăng, lại không phải vấn đề thực lực……
Hiện tại có thể khiến cho đại lục biết được tiên đan nằm trong tay hắn thì sao nhỉ ~
Chỉ cần ngẫm lại những người đó muốn được đồ vật kia lại nằm ở trong tay mình, hắn liền cảm thấy thực vui vẻ!
Ừm…… Hắn cứ thích xem dâng vẻ những người đó không chiếm được, như vậy mới thú vị không phải sao?
Cảnh Khải Thiên liếʍ liếʍ môi, khiến màu sắc môi càng có vẻ tươi đẹp.
“Tiểu nghịch ngợm, ta đã từng bái phỏng quá sư phụ ngươi, ừm…… Chính là người chế tạo ra ngươi, hắn nói a……” Giọng nói Cảnh Khải Thiên trở nên có một tia mờ mịt, “Ngươi chính là có thể hóa thành hình người đấy, ngươi muốn biến hóa một cái cho ta xem không?”
Mạc Vân Quả:…… Ăn ta!
Cảnh Khải Thiên thấy tiên đan không có phản ứng, trong mắt xẹt qua một tia trầm tư, hắn còn nói thêm: “A, ngươi xem trí nhớ của ta này, sư phụ ngươi đã nói qua, phải khi dễ ngươi thật nhiều chịu mới có thể đủ biến hóa thành hình người đấy……”
Mạc Vân Quả:…… Ăn ta!
- ------