Edit: Linhlady
Bạch đế cả kinh, còn không chờ hắn ta phản ứng lại, hắn ta đã nhìn thấy ngực mình xuất hiện một lỗ hổng.
Máu tươi ào ạt chảy ra bên ngoài, thậm chí hắn ta còn không cảm giác được đau đớn.
Máu tươi phun lên nhuộm đỏ ý phục Diệp Hành, có vẻ càng thêm tươi đẹp.
Diệp Hành ngẩng đầu nhìn Bạch đế cười, cười cười liền chảy ra nước mắt.
Bạch đế không hiểu hàm nghĩa của nụ cười kia, cũng không hiểu hàm nghĩa của nước mắt kia.
Hắn ta mang theo nghi vấn, vĩnh viễn rời khỏi thế giới này......
"Thật...... Thật nhiều máu......"
"Thật đau lòng cho tiểu Diệp nhà ta, cũng thật đau lòng cho tiểu Quả Quả nhà ta! Cái tên Bạch đế không biết tốt xấu a!"
"Ta không muốn khóc, nhưng nước mắt ngăn không được chảy ra."
"Ta lần đầu tiên cảm thấy hiện trường gϊếŧ người lại cảm động như vậy......"
"Ta thật khổ sở, thật sự rất khổ sở a......"
Vẻ mặt Diệp Hành không có biểu cảm nhìn phòng phát sóng trực tiếp, hắn đứng lên nhìn Bạch đế chết không nhắm mắt, ôm Mạc Vân Quả xoay người rời đi.
Bảy ngày say ngày thứ ba, mất đi năng lực nói chuyện.
Ngày thứ ba tỉnh lại, Mạc Vân Quả hiếm khi không thấy Diệp Hành, ngược lại thấy Trương Tam thô kệch đứng ở trước giường mình.
Nàng há miệng thở dốc, muốn nói cái gì đó, lại phát hiện mình không phát ra âm thanh.
Trương Tam nhìn thấy Mạc Vân Quả tỉnh, lập tức nói: "Lão đại đi phong chi nhai, phỏng chừng tới buổi tối mới có thể trở về, lão đại dặn dò ta, chiếu cố ngươi thật tốt."
Mạc Vân Quả không nghe thấy Trương Tam nói cái gì, cũng may người trong phòng phát sóng trực tiếp thuật lại lời Trương Tam, Mạc Vân Quả mới biết được Trương Tam đang nói cái gì.
Mạc Vân Quả giật giật môi, vẫn không phát ra được âm thanh gì.
Trương Tam thấy Mạc Vân Quả không nói lời nào, cũng không có gì nghi vấn, chỉ nghĩ nàng không thích nói chuyện thôi.
Trương Tam mang cho Mạc Vân Quả một ít cháo, Mạc Vân Quả ăn xong, lúc sau, liền muốn ngủ, nhưng mà Trương Tam lại không cho nàng ngủ.
Mạc Vân Quả cố gắng chống đôi mắt nhìn Trương Tam, Trương Tam nói: "Tuy rằng không biết lão đại vì sao lại phá lệ đem ngươi mang về đây, nhưng mà ngươi nếu đi vào nơi này, thì nhất định phải đối xử tốt với lão đại!"
Trương Tam nói lời này, trên khuôn mặt u sầu không nén lại được.
"Lão đại đi phong chi nhai, nơi đó rất nguy hiểm, nghe nói nơi đó có quả sung, có thể giải trăm độc." Trương Tam nói tới đây nhìn Mạc Vân Quả một cái, lại phát hiện nàng vẫn cứ là khuôn mặt vô cảm kia.
Trương Tam nhấp nhấp miệng, không tiếp tục nói tiếp.
Hắn ta thấy rõ ràng, đứa bé này thật là một bạch nhãn lang!
Mạc Vân Quả chỉ cảm thấy đầu mình hôn hôn trầm trầm, mí mắt cũng khống chế không được muốn khép lại.
Nàng thấy Trương Tam không nói gì, nhắm mắt lại, hoàn toàn hôn mê.
Đương Diệp Hành gấp gáp trở về Mạc Vân Quả vẫn như cũ hôn mê.
Diệp Hành uy nàng ăn quả sung, quả sung vào miệng là tan, nháy mắt dễ chịu lan ra toàn thân Mạc Vân Quả.
Diệp Hành hy vọng tiểu Quả Quả của hắn có thể tỉnh lại, nhưng mà không có, nàng vẫn như cũ bình tĩnh ngủ.
Diệp Hành cười khổ một tiếng, chảy xuống một giọt nước mắt, nện ở trên mặt Mạc Vân Quả.
Nước mắt theo gương mặt Mạc Vân Quả chậm rãi chảy xuống, ẩn phía dưới chăn, biến mất không thấy.
Diệp Hành ôm Mạc Vân Quả, một đêm dài vô miên.
Bảy ngày say ngày thứ tư, mất đi ánh sáng.
Mạc Vân Quả vừa mở mắt đã nhận ra không thích hợp, nàng không nhìn thấy, trước mắt chỉ có bóng tối vô hạn.
"Tiểu Quả Quả, ta dẫn ngươi đi xem phong cảnh được không?"
Diệp Hành thật cẩn thận ôm Mạc Vân Quả đi tới một chỗ, đó là một vách núi rất cao rất cao, tầng mây ẩn vào giữa sườn vách núi, thoạt nhìn có chút tiên khí mờ mịt.
- ------