Edit: Linhlady
Người nọ nhìn Mạc Vân Quả bày ra dáng vẻ này, khóe miệng kia càng tà ác cười, ánh mắt đều là dầu mỡ, đến nỗi người xem phát sóng cũng muốn nôn.
"Ngọa tào! Ta muốn gϊếŧ tên đàn ông kia là sao đây!"
"Ta cũng thế!"
"Dám dùng ánh mắt ấy nhìn tiểu Quả Quả nhà ta! Xử hắn!"
"Chẳng lẽ chỉ có mình ta cảm thấy biểu cảm của tiểu Quả Quả một chút cũng không bình thường sao!"
"Nơi nào không bình thường? Còn không phải là dáng vẻ kia sao? Ngốc manh ngốc manh."
"Khụ khụ...... Ha ha! Đại khái ta xuất hiện ảo giác!"
Người nào đó nhìn thấy Mạc Vân Quả bị tên đàn ông ghê tởm coi. Gian, vẻ mặt vốn đang vui vẻ đột nhiên trở nên nghiêm túc, sau đó chậm rãi, hắn khóe miệng gợi lên một nụ cười.
Hắn nhìn thoáng qua người máy bên cạnh, trong mắt xẹt qua một tia u quang.
"Ngươi nói, nếu ta gϊếŧ tên đàn ông kia sẽ thế nào?"
Ánh mắt người máy nhấp nháy nhấp nháy, dùng thanh âm máy móc nói: "Chủ nhân, người không được quên, hiện tại người vẫn là người mang tội."
"A...... Người mang tội? Ta chỉ là không muốn ra ngoài mà thôi, nếu không ngươi cho rằng bọn họ có thể vây khốn được ta?"
Người máy:...... Nói rất có đạo lý, ta thế nhưng không lời gì để nói!
Bên kia, Mạc Vân Quả nhìn người đàn ông còn cao hơn cô nửa thân mình, ngẩng đầu, một đôi mắt vô tội mở to cứ như vậy nhìn hắn ta.
Người nọ nhìn dáng vẻ như vậy của Mạc Vân Quả, vươn tay của mình hướng tới đỉnh đầu của cô.
Mạc Vân Quả nâng lên tay, lập tức cầm cổ tay của hắn, sau đó......
Đem người ném ra ngoài! Ném ra ngoài!
Người nọ hoảng sợ nằm trên mặt đất ngẩng đầu nhìn Mạc Vân Quả, hắn ta cảm giác được chân mình có lẽ là gãy rồi, trên người cũng hoặc nhiều hoặc ít có thêm vết thương.
Người trong phòng thấy một màn như vậy, đều cả kinh.
Bọn họ không nghĩ tới một cô gái nhỏ bé như vậy lại có sức lực lớn đến thế, có thể đem một người đàn ông cao to ném ra ngoài, hơn nữa lại rất nhẹ nhàng!
Sắc mặt mọi người trở nên ngưng trọng, bọn họ đồng loại đứng lên, gắt gao vây quanh Mạc Vân Quả.
Mạc Vân Quả không chút sứt mẻ nhìn mọi người, biểu tình vẫn lạnh lẽo như trước, nhìn không ra một chút dao động.
Mọi người trao đổi ánh mắt với nhau, kéo ống tay áo lên xông về phía Mạc Vân Quả.
Hơn mười phút sau......
Mạc Vân Quả đứng ở giữa căn phòng, nhìn đám người kia đau đến lăn lộn, khóe miệng nhếch lên một nụ cười không dễ phát hiện, Ừm...... Đánh được một đống người, tâm tình khá hơn nhiều.
"Run bần bật......"
"Tiểu Quả Quả uy vũ!"
"Ta...... Chỉ nghĩ nói...... Đại Quả Quả! Ngươi là của thần tượng ta!"
"Đại Quả Quả là cái quỷ gì?!"
"Ta cảm thấy kêu tiểu Quả Quả thật sự không thích hợp, thật sự...... Quá hung mãnh!"
"Chuyện này nói cho chúng ta biết, nhìn người không thể chỉ nhìn vẻ bề ngoài, nếu không......"
"Sẽ rơi vào kết cục..."
"Ta cảm thấy đại Quả Quả nhà ta thật ngưu bức!"
"Chúng ta đều bị bề ngoài ngốc manh của tiểu Quả Quả lừa gạt, hu hu hu......"
"Ta cảm thấy như vậy khá tốt a, tiểu Quả Quả có thể giả heo ăn thịt hổ!"
"Ha ha ha! Đột nhiên thấy đồng tình với bọn họ a! Ha ha ha ha!"
"Phốc, lầu trên không cần cười quá kiêu ngạo......"
"Đúng vậy! Tiểu tâm đại Quả Quả một quyền đem ngươi đánh ngã!"
"Ha ha! Vừa rồi động tác của đại Quả Quả thật soái bức người, không muốn không muốn!"
"Không không không! Ta cảm thấy vẫn là động tác đạp người kia xuống đất soái hơn!"
"Ta nhưng thật ra cảm thấy......"
............
Mạc Vân Quả nhìn bình luận trong phòng phát sóng trực tiếp, nhấp nhấp miệng, giả heo ăn thịt hổ? Có vẻ không tồi?