Phát Sóng Trực Tiếp: Kim Chủ, Cầu Đánh Thưởng!

Chương 63

Edit: Linhlady

Mạc Vân Quả nhìn thấy tình huống này lại không có ý đi lên, cô chỉ lẳng lặng đứng nơi đó, thi thoảng để ý phòng phát sóng trực tiếp.

Ngải Sâm trước sau vẫn luôn cuối thấp đầu, tộc nhân xung quanh cũng vô cùng bi thương, ngay cả thấy như vậy Mạc Vân Quả vĩnh viễn cũng sẽ không xuất hiện biểu tình gì khác.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, chẳng mấy chốc đã đến lúc mặt trời lặn, Ngải Sâm vẫn im lặng không lên tiếng.

Các tộc nhân thấy thời gian cũng không còn sớm, hai mặt nhìn nhau, rồi nhìn về phía tộc nhân lớn tuổi nhất ở đây.

Thú nhân lớn tuổi thở dài một hơi, đi lại phía Ngải Sâm vài bước, nhìn hắn nói: "Ngải Sâm, chúng ta cần phải trở về."

Ngải Sâm vẫn không trả lời, thời điểm mọi người cho rằng hắn không đồng ý, lại nghe thấy một tiếng trầm thấp "Ừ".

Ngải Sâm chậm rãi đứng lên, bởi vì quỳ lâu quá, chân có chút chết lặng, nhưng mặc dù là như vậy, thân hình hắn chưa từng dao động một phân.

Mạc Vân Quả đưa lưng về phía Ngải Sâm, cô chỉ có thể nhìn bóng dáng Ngải Sâm đứng lên.

Tấm lưng kia không còn tự do như trước đây, trong một khắc này, Mạc Vân Quả giống như thấy được có thứ gì đó đè nặng lên vai hắn.

Hắn nỗ lực muốn khiêng trên vai vài thứ, trên thực tế, hắn cũng làm như vậy rồi.

Mạc Vân Quả hơi hơi lui về phía sau một bước, trong nháy mắt này, cô đột nhiên cảm thấy, thú nhân đang quay lưng về phía mình này, bắt đầu thay đổi......

"Hu hu hu...... Không biết vì sao, nhìn thấy bóng dáng Ngải Sâm lạ muốn khóc như vậy!"

"Ta giống nư thấy ngày phụ thân mình rời đi, tấm lưng kia cũng giống như vậy kiên nghị đĩnh bạt."

"Ai, sao tự nhiên cảm thấy chua xót như vậy là sao?"

"Thật là chán ghét, người ta tới phòng phát sóng để tìm niềm vui, sao lại muốn khóc thế này?"

"Lầu trên, ngươi không phải một người!"

"Ta cảm thấy Ngải Sâm hắc hóa, ngày tháng sau này có khi tốt đẹp thì sao."

"Đẹp +1"

"Các ngươi không chú ý đến biểu tình của chủ kênh sao? Lạnh như băng, một chút đồng tình đều không có."

"Lầu trên mới tới sao? Quả Quả nhà chúng ta chính là luôn trưng loại biểu tình, ngươi nghĩ sao!"

"Đúng vậy, ta còn chưa được thấy tiểu Quả Quả nhà chúng ta cười đâu, hừ!"

"......"

Lúc này Ngải Sâm chậm rãi bế thi thể Ngải Khắc lên, xoay người đã thấy được Mạc Vân Quả.

Lúc này, Mạc Vân Quả mới thấy rõ biểu tình của Ngải Sâm, đó là một loại bi thương, khó có thể nói thành lời.

Hắn giống như đang khóc, lại giống như đang cười, nhưng nhiều hơn, khuôn mặt gần như mất hết cảm xúc.

Ánh mắt Ngải Sâm dừng ở trên người Mạc Vân Quả, hắn chậm rãi đi về phía cô, lướt qua cô trong chốc lát rồi đi về phía bộ lạc.

Các thú nhân còn lại khiêng thi thể của dã thú kia, nhìn thấy Mạc Vân Quả ánh mắt tràn ngập kinh hỉ, một phần còn lại thấy thụ sủng nhược kinh.

Bọn họ cũng không nghĩ đến chuyện lại có thể tiếp xúc với tiểu giống cái.

Một mình Ngải Sâm đi phía trước,Mạc Vân Quả cùng các tộc nhân đi theo phía sau.

Mỗi một bước đi của Ngải Sâm mang theo ý vị trầm trọng, lại tựa như kiên định hữu lực.

Mạc Vân Quả không hiểu cảm tình Ngải Sâm lúc này, cô chỉ còn cách một bên đi theo Ngải Sâm, một bên nhìn đánh giá của phòng phát sóng đối với hắn.

Đoàn người rất nhanh đã trở về đến bộ lạc, mọi người trong tộc thấy Ngải Sâm ôm thi thể Ngải Khắc, đều cả kinh, dò hỏi là chuyện như thế nào, nhưng không có một thú nhân nào trả lời bọn họ.

Ngải Sâm không hề quan tâm những thú nhân kia, ôm thi thể Ngải Khắc trực tiếp về phía sơn động.

Mạc Vân Quả cũng đi theo Ngải Sâm tới sơn động, muốn xem hắn rốt cuộc muốn làm cái gì.

- ------