Trình Vũ nhìn về phía hắn, ánh mắt dần chuyển lạnh, "Nếu ta sống không tốt cũng không phiền anh quan tâm. Huống hồ anh làm thế nào biết rõ tôi sống tốt hay không? Lục Vân Cảnh ở trước mặt tôi quỳ ván giặt đồ anh thấy được?"
Cô không hề thích Lục Thừa Duẫn cảm thấy mình đáng thương tới tỏ vẻ thương hại cô, càng không thích Lục Thừa Duẫn xía vào sinh hoạt cá nhân, hắn ta cho rằng cô cùng Lục Vân Cảnh chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, cô phải trực tiếp nói cho hắn biết cô cùng Lục Vân Cảnh càng ngày càng ân ái, làm cho hắn ngậm miệng.
Dù sao với quan hệ của hắn và Lục Vân Cảnh, không có khả năng hắn đi chứng thực Lục Vân Cảnh có đi quỳ ván giặt hay không.
Lục Thừa Duẫn nghe thấy được lời này cảm giác mình nghe lầm, "Lục Vân Cảnh quỳ ván giặt?" Hắn hoàn toàn có vẻ mặt con mẹ nó khó tin.
Nhưng Trình Vũ lại bình tĩnh gật đầu, "Đúng, không chỉ có quỳ ván giặt, nếu không nghe lời còn có dùng roi da để chịu phạt."
Trình Vũ rõ ràng nhìn thấy khóe miệng Lục Thừa Duẫn cứng đờ.
"Tóm lại, tôi cùng Lục Vân Cảnh không phải như anh tưởng tượng, tôi cũng không cần anh tới thương hại, tôi nói tôi sống rất tốt, cảm ơn đã quan tâm, nhưng tôi cảm thấy anh nên đặt nhiều tâm tư ở chỗ vị hôn thê của anh, không cần dành thứ thương hại dư thừa này để quan tâm đến người chẳng có chút quan hệ gì với anh."
"........"
Hắn không nói nữa, Trình Vũ cũng chẳng cho hắn sắc mặt tốt mà lưu lại, buông xuống một câu: "Chúc anh dùng bữa ngon miệng." Trực tiếp mở cửa đi ra ngoài.
Thẳng đến khi đi rất xa, Trình Vũ mới thở dài nhẹ nhõm, nghĩ đến cảnh cô vừa mới nói Lục Vân Cảnh quỳ ván giặt cùng với phạt roi da linh tinh kia, sống lưng cô lạnh toát.
Cô bổ não một chút hình ảnh Lục Vân Cảnh quỳ ván giật và phạt roi da, nháy mắt đem mình đi xử lý, cô rùng mình, vội vàng lắc đầu xua đi suy nghĩ đáng sợ này.
Lục gia có thể nói là gia tộc hưng thịnh trăm năm cơ nghiệp ở Bắc Thành, ngành sản xuất ô tô nội địa là Lục gia khởi xướng, trải qua nhiều năm phát triển, Lục gia đã trở thành tập đoàn dẫn đầu trong nước, nhãn hiệu ở quốc tế cũng có chút địa vị.
Nhà cũ Lục gia là tổ tiên để lại, bây giờ vẫn duy trì phong cách thời niên đại 30, hai sườn trên vách tường cây xanh leo đầy, hai bên đường ngoài phòng là dãy ngô đồng, thông thẳng đến đại môn.
Phòng ở có vẻ cổ xưa, có cảm giác nghệ thuật lưu giữ thành một kỷ niệm.
Giờ phút này ở phòng khách, Lục Vân Cảnh hai chân vắt chéo ngồi ở đầu sô pha, trên tay anh đang thưởng thức một chén gốm sứ tráng men, hai mắt thâm thúy híp lại, khiến cho tràng khí quanh người vốn đã lạnh lẽo bức người, lại càng trở nên sắc bén.
Ngồi ở một bên anh là hai người phụ nữ, một người tuổi trung niên, một người còn trẻ tuổi, hai người sắc mặt đều không quá tốt, đặc biệt là người nhiều tuổi hơn, khuôn mặt căng chặt đến mức đôi môi run rẩy, đôi tay nắm chặt thành quyền, rõ ràng đang cật lực khắc chế lửa giận.
"Tốt nhất thành thật nói hắn ta đem tiền giấu nơi nào, bằng không ta chỉ có thể lấy khoản đầu tư hắn ngầm trộm tống hắn vào tù, tiếp theo hắn như thế nào còn phải xem tạo hóa."
Anh thưởng thức ly gốm sứ, ngữ khí thờ ơ như đang nói một câu chuyện phiếm, nhưng mỗi từ đều lộ rõ tia hàn ý, không hề nghi ngờ anh đang cảnh cáo.
Người phụ nữ lớn tuổi rốt cuộc cũng không nhịn được, bà đột nhiên đứng dậy, chỉ vào mặt Lục Vân Cảnh, vẻ mặt dữ tợn mắng: "Mày là cái đồ vong ân phụ nghĩa,, Lục gia nuôi dưỡng mày trưởng thành, mày đem thành ý như vậy báo đáp Lục gia? Mày đem bố mày hại chết còn muốn hạt thêm bao nhiêu người nữa?"
Sắc mặt anh vẫn không thay đổi, vẫn lạnh lẽo như cũ và chẳng có thêm một biểu tình dư thừa nào, anh cũng chẳng liếc nhìn phụ nhân ấy chỉ nhàn nhạt nói: "Có chứng cứ thì lấy ra, không có chứng cứ thì ngậm miệng lại."
"Mày....." Phụ nhân còn muốn mắng lại, người con gái kia vội vàng kéo lại, cô điều chỉnh lại hơi thở, lúc này mới cố gắng mỉm cười hướng Lục Vân Cảnh nói: "Số tiền kia chúng tôi cũng không biết ở nơi nào, Vân Cảnh anh ép hỏi chúng tôi cũng vô dụng."
Lục Vân Cảnh không chút để ý tới, lời nói không cho phép cự tuyệt: "Tôi chỉ cho thêm 1 ngày."
Hoàn toàn không chút thương lượng.
"Tiền ở đây!" Theo âm thanh vọng đến, Lục Thừa Duẫn chậm rãi đi vào cửa, hắn đem một cái thẻ đặt trước mặt Lục Vân Cảnh, lại nói: "mật mã ở mặt sau, anh không cần phải khó xử bọn họ."
Người con gái kia vẻ mặt khϊếp sợ nhìn hắn: "Thừa Duẫn, anh....:"
Lục Thừa Duẫn hướng cô đưa mắt ra hiệu, Lục Thừa Sương liền không nói.
Lục Vân Cảnh đưa thẻ cho người phía sau, lúc này anh mới buông cái ly đang thưởng thức xuống, đứng dậy rời đi, khi đi qua người Lục Thừa Duẫn lại nghe hắn nói: "Tôi không nghĩ Lục Vân Cảnh ở bên ngoài vẻ vangg về nhà lại quỳ ván giặt đồ, phạt roi da, bị vợ quản nghiêm."
Lục Vân Cảnh dừng bước, ánh mắt sắc bén quét trên mặt hắn, không tiếng động ép hỏi.
Lục Thừa Duẫn cười thâm ý, "Hôm nay tôi đi một chuyến đến Phẩm Cách Giản, là Trình Vũ chính miệng nói cho tôi, cô ấy nói anh ở bên ngoài làm cô ấy tức giận sẽ phải về quỳ ván giặt đồ, vấn đề nghiêm trọng sẽ dùng roi da phạt." Hắn ra vẻ thâm ý nhìn người anh nói tiếp: "Nhìn không ra, Lục Vân Cảnh thế mà lại sợ vợ."
Mí mắt Lục Vân Cảnh giật hai cái.
Quỳ ván giặt đồ? Phạt roi da? Loại đồ vật này sao có thể cùng Lục Vân Cảnh liên hệ?
Ngay cả hai người một già một trẻ đang đứng kia, khóe miệng cũng cứng đờ. Sau đó đều dùng ánh mắt bênh tâm thần nhìn Lục Thừa Duẫn.
Lục Thừa DUẫn chỉ nghĩ mượn lời này làm Lục Vân Cảnh khó chịu, rốt cuộc thì nam nhân nào cũng không muốn trước mặt vợ mình chịu uất ức, hèn hạ, nhưng hắn cũng không tin lời Trình Vũ nói, cho nên hắn càng hy vọng Lục Vân Cảnh phủ nhận.
Ánh mắt Lục Vân Cảnh sắc bén dừng ở trên người hắn vài giây lúc sau liên rời đi, sau đó vẻ mặt anh không hề để bụng nói: "Chuyện này có liên quan đến cậu?"
Lục Vân Cảnh vừa dứt lời, xung quanh đều rơi vào trạng thái quỷ dị, thậm chí có người còn hít một ngụm khí lạnh, anh nói lời này có ý gì? Không phải đang thừa nhận lời Lục Thừa Duẫn nói sao, thế mà anh phải nghe lời vợ quỳ ván giặt và phạt roi da?