Tặng Em Mật Đường

Chương 4: Ăn Cơm

Lúc hai giờ chiều, Đường Khê xuất phát đến 73 Tân Hoa.

Hai bên đường được trồng rất nhiều cây ngô đồng, vào mùa hè, những chú ve đua nhau hát, thanh âm đặc biệt vang dội. Cây ngô đồng rất cao lớn, cành lá tươi tốt, đứng liền kề cạnh nhau, che đi ánh nắng chói chang ngoài kia, thời điểm có gió, đứng dưới bóng cây đặc biệt mát mẻ.

Trường học cũ của Đường Khê cũng nằm trên con đường này. Ba năm cấp ba, ngày nào cô cũng đi qua đây, Trình Thư Tầm cũng đã từng học ở đây hai năm.

Trước kia là đi học, về sau đi làm, Đường Khê đều lái xe qua con đường này.

Cũng như trước đây, thời điểm tan học, trên đường đều bị chen lẫn bởi những gương mặt non nớt ùa ra khỏi cổng. Mặc dù bây giờ là thời điểm lên lớp, nhưng trên đường vẫn có lác đác vài học sinh.

Đường Khê dừng xe ở bãi đỗ xe của quán, thấy thời gian vẫn còn sớm, liền nhìn qua bên phía trường học.

Khi còn nhỏ ai cũng mong lớn lên, nhưng lúc lớn lên lại bắt đầu hoài niệm thời học sinh.

Lúc còn đi học, cô chưa từng làm qua chuyện gì kinh thiên động địa, chỉ cố gắng học tập. Trong mắt người lớn, cô là đứa bé ngoan, trong mắt thầy cô, cô là một học sinh ưu tú, luôn luôn dẫn đầu, tính cách ôn nhu. Nhưng cô cũng giống những nhiều nữ sinh mới lớn khác, cũng có người trong lòng.

Người kia chính là Trình Thư Tầm.

Anh sinh ra ở Hải Thành, cha mẹ anh sống với nhau không hòa thuận lắm. Khi còn nhỏ anh được ông bà nội nuôi dưỡng, ông bà anh là người Kinh Thành nên anh cũng đến ở với họ.

Thời đi học, Trình Thư Tầm là nam sinh rất được nhiều người để ý. Lớn lên đẹp trai, thích chơi bóng rổ, thành tích học tập tuy không đặc biệt tốt nhưng vẫn chấp nhận được, hơn nữa gia cảnh lại tốt. Chính vì vậy, anh là đối tượng thích thầm của nhiều nữ sinh, cứ cách một khoảng thời gian sẽ có người tìm anh để tỏ tình.

Nhìn những nữ sinh khác bị anh khéo léo từ chối, Đường Khê căn bản không dám tiến lên.

Cô cảm thấy, nếu như mình bị cự tuyệt, thật sự là rất mất mặt.

Nhưng vận mệnh vẫn luôn kỳ quái, cô tình cờ biết được hai người là hàng xóm sống ở hai tầng khác nhau của tòa nhà.

Khi anh đạp xe về, Đường Khê đang đi trên đường cho nên cô vẫn chưa có cơ hội chạm mặt với anh.

Nhưng vẫn có tình huống đặc biệt nào đó, liền không tránh được cùng anh chạm mặt.

Hôm đó trời mưa cực kỳ lớn, gió còn thổi mạnh, trên lối đi bộ, gạch có chút lõm xuống, tạo thành vũng nước, chân cô nhất thời bị giẫm phải.

Đường Khê mặc dù có che dù, nhưng quần áo vẫn bị ướt một nửa, còn giày đã ướt dầm dề.

Lúc bấy giờ đèn đường không phải là rất sáng, thời điểm tiết cuối cùng kết thúc đi về tới nhà đã gần mười giờ rưỡi, xung quanh mọi nhà đều tắt đèn đi ngủ, trong tiểu khi chỉ còn tiếng ve kêu.

Ở trong mắt Đường Khê, ngày hôm đó chỉ là một ngày như bao ngày khác, nhưng ngày hôm đó khác với mọi ngày khác cô gặp ánh trăng của mình.

Đối với người yêu thầm mà nói, người mình thích chính là hoàn mỹ nhất, là ánh trăng không thể với tới.

Trình Thư Tầm mặc áo đồng phục trắng của trường, quần áo đều ướt đẫm, trong ngực ôm cặp sách, đang đứng đợi thang máy.

Thiếu niên một thân khí phách, chỉ đứng an tĩnh cũng đã đủ thu hút mọi người.

Ánh mắt anh và Đường Khê giao nhau, nháy mắt cả thế giới của cô liền trống rỗng.

Tuy anh và cô chung trường, nhưng không cùng khối lại khác ban, nên Trình Thư Tầm chỉ thấy cô quen mắt. Mặc dù học cùng một trường nhưng cũng không chào hỏi.

Anh đem tầm mắt của mình dịch đi chỗ khác.

Đường Khê đứng tại chỗ, tim đập thực nhanh, lỗ tai nhỏ đã đỏ hoàn toàn. Thẳng tới khi thang máy xuống dưới phát tiếng vang, cô mới tỉnh thần nhanh chóng đi vào.

Trong không gian hẹp, mỗi người đứng mỗi góc, trầm mặc đến mức có thể nghe tiếng hít thở.

Đường Khê thậm chí còn không dám nhìn Trình Thư Tầm.

Nhưng cô không thể khống chế được mà miên man suy nghĩ, cô cảm thấy, hôm nay quả thật vận khí xấu, thời điểm cùng anh ở một chỗ đơn độc thế này nhưng cô đang trong hình tượng vô cùng chật vật.

Suy nghĩ hoàn toàn không chịu khống chế của cô, đến khi cửa thang máy mở ra Đường Khê vẫn chưa kịp phản ứng.

Trình Thư Tầm nghiêng người dựa vào thang máy, thấy Đường Khê hồi lâu cũng chưa động đậy, mắt thấy cửa thang máy sắp đóng lại, Trình Thư Tầm bước lên phía trước thay cô ấn giữ cửa.

“Đến tầng của cậu rồi.”

Đó là câu đầu tiên Trình Thư Tầm nói với Đường Khê, thanh âm của anh trong trẻo, nó đã trở thành hồi ức quý giá nhất trong lòng Đường Khê.

Đem mình từ hồi ức kéo ra, Đường Khê lần nữa nghe được âm thanh tiếng ve.

Đường Tân Hoa mùa hè vĩnh viễn đều như vậy.

Cô nhìn thời gian, xoay người đi vào quán.

73 Tân Hoa, là địa chỉ của quán cũng là tên của quán.

Thời gian Đường Khê cùng Trình Thư Tầm kết hôn, hai người thường xuyên đến đây. Quán này do bạn của cô anh mở, có tình bảo mật rất cao.

Đường Khê đã đến sớm hơn hai mươi phút, cô cho rằng mình phải đợi, nhưng nhân viên phục vụ lại nói: “Trình tiên sinh đã đợi được một lúc.”

Không phải anh không có thời gian sao, xem ra anh vẫn là nhàn thật sự.

Ghế lô ở cuối lầu hai, cửa gỗ bị kéo ra, Đường Khê đi vào, thấy trên mặt bàn đã đầy những món ăn vặt.

Cô cảm thấy răng mình bị đống đồ ngọt làm phát đau.

Cô nhàn nhạt quét mắt nhìn Trình Thư Tầm ở đối diện.

Anh nhàn nhã uống trà, tay để trên mặt bàn. Anh mặc trên người bộ đồ đơn giản, nhưng lại không hề che đi khí chất của anh.

“Bọn họ mới ra không ít món mới, em nếm thử đi” Trình Thư tầm nâng mí mắt nhìn Đường Khê. Trước kia, cô thích nhất là những món đồ ngọt này, còn dụ anh cùng ăn với cô. Ở nước ngoài mấy năm, đồ ngọt ăn không ít, nhưng lại không có cảm giác như khi ăn cùng cô.

Đường Khê mở miệng nói: “Đang giảm béo, không ăn ngọt.”

“Em có hai lạng thịt còn muốn giảm cái gì?” Trình Thư Tầm sau khi nghe xong liền nhíu mày. Anh không hiểu cô đang nghĩ gì, cô đã gầy đến mức gió thổi liền bay, còn không chịu ăn cái này cái kia.

“Thời gian của anh quý báu, em cũng còn rất nhiều việc phải giải quyết, vẫn là không nên nói mấy lời vô nghĩa.” Đường Khê không cũng anh tính toán vấn đề rối rắm này.

Cô bày ra tư thế cùng anh nói chuyện hợp tác, biểu tình ôn nhu, lễ phép nói thêm: “Cao Hâm Nhiên vẫn còn vài kịch bản chuẩn bị quay chụp, hiện tại anh giới thiệu cậu ta 《 Trong núi sáng sớm 》 là cho hắn theo con đường diễn viên chuyển nghiệp hay sao?”

Cao Hâm Nhiên chính là sư đệ Trình Thư Tầm giới thiệu kia.

Cô xử lý công việc nghiêm túc, ngược lại làm Trình Thư tầm cũng nghiêm túc theo.

“Tần thị thực coi trọng bộ điện ảnh này, anh trước đây luôn trong trạng thái nửa ở ẩn, lần này làm khách mời, thứ nhất là vì nợ đạo diễn Trương ân tình, thứ hai là đồng ý với Tần thị dẫn theo Cao Hâm Nhiên. Quản lý của cậu ta cũng nói, sẽ sắp xếp lịch trình hợp lý cho cậu ta.”

“Anh cũng là diễn viên, anh không phải không biết việc thay đổi định hướng có bao nhiêu nguy hiểm.” Đường Khê bình tĩnh nói ra những lời này. Kỳ thật, định hướng của Cao Hâm Nhiên không có liên quan gì tới cô, cô chỉ cần là đem nhân vật đã hứa với Tạ Tống bắt vào tay.

Trình Thư Tầm vuốt vuốt ly nước, suy nghĩ dần phiêu xa.

Anh cùng công ty giải ước, công ty tổn thất rất lớn. Hiện tại, Tần Khi bên kia gây áp lực rất lớn, công ty muốn anh dồn hết lực đẩy nghệ sĩ có triển vọng nhất của họ lên cao.

Tần Khi dẫn dắt Trình Thư Tầm nhiều năm như vậy, hiện tại anh muốn rời đi, đẩy Cao Hâm Nhiên lên cao là yêu cầu duy nhất của Tần Khi.

“Tần Khi quyết tâm cho Cao Hâm Nhiên đi theo con đường điện ảnh.” Anh chỉ có thể nói như vậy.

Cho nên chuyện này, anh không làm chủ được.

Kết quả như vậy, Đường Khê thấy cũng không có gì là ngoài ý muốn, cô cũng là người đại diện, tự nhiên biết, rất nhiều thời điểm nghệ sĩ của mình không có quyền quyết định.

Hôm nay tới gặp Trình Thư Tầm, cũng coi như xem công ty anh muốn thế nào.

“Em đã biết, anh có thể cho em số điện thoại của Tần Khi không? Việc kế tiếp em sẽ tự nói với anh ta.”

Trình Thư Tầm tuy không biết cô muốn làm thế nào, nhưng vẫn cho cô số điện thoại của Tần Khi.

Sau khi có số điện thoại, Đường Khê lưu lại, “Hôm nay cảm ơn anh, về sau có cơ hội em sẽ mời anh ăn cơm.”. Lời này cô chỉ nói khách sáo.

Trình Thư Tầm nghe được lời này, “Lần sau là khi nào? Chọn ngày không bằng gặp ngày, ngày mai buổi tối anh rảnh, cùng nhau ăn cơm đi.”

Dây thần kinh của người này lại bị chạm chỗ nào, đồng tử Đường Khê co rút, lại nghe anh nói: “Mấy năm nay cũng không có đóng phim, tiền không còn nhiều, có thể cọ cơm liền cọ. Hôm nay, anh gọi nhiều món như vậy, anh đã hoàn toàn nghèo, em không thể để anh chết đói như vậy!!”

Vẻ mặt chân thành, đuôi mắt còn nheo nheo, thật sự là bộ dạng đáng thương hoàn hảo.

Đường Khê rốt cuộc không nhịn được, “Anh đừng có gạt em? Anh nghĩ điều kiện nhà anh em còn không biết sao, hai ta đã ly hôn anh không nhớ sao?”

Từ lúc gặp lại anh, cô không gặp được chuyện gì tốt, tích cóp một bụng, anh còn hướng họng súng mà đâm.

Ngày thường một bộ dạng ôn nhu, nhưng bị buộc nóng nảy, cùng tiểu quái thú phát cuồng có điểm giống nhau.

Trình Thư Tầm quá hiểu cô, biết cô vẫn chưa nổi giận hoàn toàn, anh đặt tay lên bàn, cúi đầu cười cười, không quên đem đồ ngọt đẩy về hướng Đường Khê.

“Chỉ đùa một chút thôi, em ăn đi, đừng nóng giận.”

Đường Khê mắt hạnh trừng to, lấy nĩa chọc cái bánh, rất giống chọc kẻ thù gϊếŧ cha.

“Từ từ ăn, cẩn thận nghẹn” Trình Thư Tầm không sợ chết bổ sung

Đại khái là bị anh nói, Đường Khê thật sự bị sặc, cô ho khan, cả mặt đều đỏ. Anh đưa cho cô ly nước, cô cũng liền uống. Uống xong Đường Khê mới phát hiện, không phải là nước, là rượu

“Uống rượu lái xe là trái pháp luật, ăn xong rồi anh đưa em về.” Trình Thư Tầm cưới vô lại.

“...............:”

Cái tên bệnh tâm thần!

—------------------------------------------------------------------------------------------

Đường Khê để Trình Thư Tầm đưa cô về công ty.

Cô ngồi ghế phụ, dọc theo đường sắc mặt đều âm u, cô phát hiện ra sáu năm không gặp, da mặt của Trình Thư Tầm thật sự dày lên rất nhiều.

Vô luận anh cùng Đường Khê nói cái gì, cô đều không đáp lại.

Sau khi ra cửa, Trình Thư Tầm còn lẩm bẩm, “Dùng xong liền ném, như thế nào thật vô tình a”

“Anh là lần đầu tiên biết em?” Đường Khê không chút khách khí hờn dỗi.

Thời điểm hai người đơn độc ở với nhau, Đường Khê như vậy mà châm chọc nói chuyện, liền đại biểu thật sự sinh khí.

Ý thức được điểm này, Trình Thư Tầm liền câm miệng.

Anh là tới để theo đuổi lại vợ, chớ không phải đem người đẩy ra.

Nửa giờ lái xe, trong xe có thể nói là yên tĩnh đến đáng sợ.

Sau khi đến nơi, Đường Khê cởi bỏ đai an toàn, đang muốn mở cửa, cô quay lại, “Hôm nay cảm ơn anh, hy vọng về sau, chúng ta có thể như người xa lạ.”

Quên mất đoạn quan hệ kia, gặp mặt không cần chào hỏi, càng sẽ không có bất luận cái gì thân mật tiếp xúc.

Trình Thư Tầm siết chặt tay lái, anh cố gắng không để mình kích động, “Xem tình huống”

Để lại cho anh tiếng đóng cửa cùng bóng dáng của Đường Khê.

Cùng sáu năm trước không giống nhau, giày vải biến thành cao gót tinh tế, tóc đuôi ngựa được thả xuống, váy hoa cũng bị thay thành bộ đồ công sở.

Anh không thay đổi gì, nhưng Đường Khê dường như lột xác thành con người khác.

Cả đời Trình Thư Tầm không phải chịu tính khí của người phụ nữ nào, nhưng bây giờ, cũng do anh tự làm tự chịu, có thể trách ai.

Tần Khi: [ Ngươi thật con mẹ nó là tổ tông của ta ]

Tần Khi rất ít nói thô bạo.

Trình Thư Tầm trở lại: [ Đường Khê làm gì để anh thay đổi chủ ý? ]

Anh ta có thể phát hỏa, rõ ràng chính là đã bị Đường Khê chặn đường.

Bên kia vẫn luôn không hồi âm.

Nhưng không cần anh ta, Cao Hâm Nhiên lại cho anh tin tức.

Cao Hâm Nhiên: [ Từ hôm nay trở đi, anh chính là cha ruột của em! ]

Tiểu tử này căn bản không nghĩ đến diễn, không quan tâm đến Tần Khi, hiện tại phỏng chừng cao hứng muốn chết.

Trình Thư Tầm bên môi tràn ra một nụ cười nhạt.

—---------------------------------------------------------------------------------------------

Đường Khê bước vào công ty, cả người đều lộ ra lạnh lẽo, mọi người trong công ty thấy được cảm thấy ngạc nhiên.

Ai có thể đem một người có tính tình tốt chọc thành như vậy a.

Đường Khê ở dưới sảnh gặp Khương San, hỏi cô nàng: “Sầm Hoan hiện tại ở đâu?”

“Đang chụp hình cho tạp chí Mapple”

“Em cùng chị đi qua đó”

Dứt lời, Đường Khê bất đắc dĩ bổ sung, “Lái xe của em đi, chị uống rượu.”

Khương San khó hiểu, ban ngày ban mặt, cũng không có xã giao, Khê tỷ sao lại uống rượu a.

Nhưng lời này cô không nên hỏi.

Tới nơi quay chụp, vừa hay Sầm Hoan đang nghỉ ngơi.

Cô ấy mặc váy màu hồng nhạt đang chơi Anipop.

“Sao chị lại tới đây?” Cô ấy thấy Đường Khê tới có điểm tò mò.

“Ngày mai đi gặp đạo diễn Khương của bộ 《 Trầm Tương truyện 》em có nhớ rõ sao”

“Nhớ rõ a”

Đường Khê gật đầu, “Ngày mai Cao Hâm Nhiên sẽ cùng chúng ta đi, chị cùng Trần Dịch nói qua, đem hai người trở thành nam nữ chính.”

Cao Hâm Nhiên? Sầm Hoan theo bản năng nhíu mày.

“Em giúp hắn nâng giá?” Tuy rằng mấy năm nay, Cao Hâm Nhiên rất nổi, nhưng là đem anh ta đóng vai nam thứ của phim thần tượng là đã nâng lên rồi, 《 Trầm Tương truyện 》bộ phim này siêuđược đầu tư rất lớn, Sầm Hoan tốt xấu là thị hậu, mang theo Cao Sầm Nhiên không quá thích hợp

Nơi nào Đường Khê không biết, Tần Khi kia lừa gạt. Đường Khê sớm gia nhập vòng giải trí đã xem những việc này là điều vụn vặt.

Không thể lấy vai 《 trong núi sáng sớm 》, anh ta không có khả năng thay đổi chủ ý.

“Ngày mai có bữa tiệc, chị, em, Trần Dịch, Tần Khi, Cao Hâm Nhiên đều sẽ đi, cần nắm chắc cơ hội là được.”

Cô đã đáp ứng Tần Khi giới thiệu anh ta, rốt cuộc có được hay không là do bản lĩnh của họ.

Đường Khê bên này bồi Sầm Hoan, nhưng vẫn luôn thất thần.

“Như thế nào tầm tình chị gần đây không tốt, ai chọc chị?” Sâm Hoan quả thật rất tò mò.

“Bị chó điên cắn.”

Sầm Hoan: “...........”

“Vậy chị đã tiêm vắc xin phòng dại chưa?”