"Không ngờ lại gặp được cô ở chỗ này." Giằng co một trận, Lâm Hoa vẫn mở miệng nói trước, hắn ta đẩy gọng kính đen trên sóng mũi, khóe môi gợi lên một nụ cười trào phúng: "Cô sống lâu hơn tôi nghĩ đó, cô gái, bản lĩnh của cô cũng không nhỏ nhỉ."
Hàn Thanh lạnh lùng nhìn hắn một cái, không nói gì. Cô giờ phút này không có bất cứ tâm tình gì để buôn dưa lê với người phía trước.
Thế cục trước mắt này, chỉ cần cô hơi động một chút liền sẽ lộ ra sơ hở. Tuy rằng cô đã mặc áo chống đạn cường hoá đã cướp được trước đó【 Áo giáp vảy bạc 】, nhưng Hàn Thanh cũng không dám lơ là cảnh giác. Ai biết được rốt cuộc vũ khí trong tay đối phương hay là áo chống đạn trên người cô lợi hại hơn —— Trên thế giới này hẳn là không có kẻ nào ngốc đến mức muốn làm cái thử nghiệm này.
Hai người đều chăm chú theo dõi nhất cử nhất động của nhau, tìm kiếm cơ hội ra tay trước.
Thời gian mỗi phút mỗi giây trôi qua, không khí vô cùng căng thẳng.
Nhưng mà đột nhiên, cùng với một tiếng【 Xoẹt——】, ánh đèn bên trong thang máy không kịp dự phòng mà đột nhiên vụt tắt.
Toàn bộ thế giới chìm vào bóng tối, bị màn đêm đen nhánh vô tận cùng sự im lặng chết chóc bao phủ lấy.
Trong lòng Hàn Thanh dấy lên hồi chuông cảnh báo.
Cô nghe thấy người phía trước phát ra động tĩnh nhỏ, tức khắc phản ứng lại lập tức cúi người lăn xuống nền đất bên cạnh. Quả nhiên, theo sát sau đó là một tiếng tiếng súng chói tai vang lên ——
【 Bang——! 】
Viên đạn găm vào vách tường trên thang máy làm cả thang máy một chấn động một hồi. Trong lòng Hàn Thanh rùng mình, còn không kịp lo lắng sợ hãi, liền lập tức giơ khẩu súng trường M16 trong tay về phía đối diện điên cuồng bắn phá.
【 Bang bang bang bang bang bang ——】
Bắn liên tiếp mười mấy phát làm cho toàn bộ cánh tay Hàn Thanh có chút tê dại. Thẳng đến khi họng súng đều đã đỏ nóng hết lên, trong bóng đêm lập loè một chút tia sáng, cô mới thở hổn hển mà ngừng lại.
Phù......
Bầu không khí yên tĩnh đến đáng sợ, Hàn Thanh cũng không biết cái người trước mặt này còn sống hay đã chết, hiện giờ toàn bộ không gian nhỏ hẹp trong thang máy chỉ vang vọng tiếng thở dốc nặng nề của cô.
"Ha ha......" Giây phút tĩnh lặng ngắn ngủi qua đi, trong bóng tối vang lên tiếng cười sâu kín của người đàn ông: "Không tồi, không tồi, phản ứng nhanh nhẹn như vậy. Không hổ là 'Người thiên phú', so với trong tưởng tượng của tôi còn ưu tú hơn nhiều, gϊếŧ cô thật đúng là có điểm đáng tiếc."
Lâm Hoa nói, thậm chí còn nhẹ giọng vỗ tay bạch bạch bạch. Tuy nhiên khi tiếng vỗ tay rời rạc vang lên, trái tim Hàn Thanh từng chút từng chút chìm vào vực sâu lạnh lẽo, cơn ớn lạnh vô tận dần bao trùm cả người cô......
Hắn...... vẫn chưa chết?
Hơn nữa nghe âm thanh nhàn nhã thế này, tên Lâm Hoa trước mặt này không những không chết, cô liên tiếp bắn nhiều phát đạn như thế nhưng mà không hề đả thương đến anh ta một tí gì!
Con tim Hàn Thanh đập liên hồi, ngay cả việc thở cũng trở nên khó khăn.
Người này...... lợi hại hơn nhiều so với dự đoán của cô!
Hàn Thanh cắn môi dưới, nỗ lực khống chế hơi thở của mình. Cô nhìn chằm chằm bóng tối phía trước, không dám dời sự chú ý dù chỉ một giây, khung cảnh nháy mắt lâm vào cục diện bế tắc ——
Có vẻ như cô gặp rắc rối rồi đây.
......
【 Phập——】
Một đao lưu loát mà chặt đứt cổ sinh vật hình người phía trước, thiếu niên lau đi vết máu vương vãi nơi khoé mắt, khóe môi lại chậm rãi gợi lên một ý cười nhàn nhạt.
Cậu cất bước, chậm rãi đi dọc hành lang. Thanh trường kiếm trong tay bị kéo lê trên sàn nhà lát đá cẩm thạch, phát ra một tiếng ma sát bén nhọn chói tai, lưu lại một vệt máu dài——
Sau lưng cậu, thi thể của hơn chục sinh vật hình người chất đống ngổn ngang ra đó, mỗi cái xác đều bị chia năm xẻ bảy, đầu bị tách ra, tử trạng thảm thiết cực kỳ.
Máu tươi tụ lại dọc trên sàn, chảy xuôi thành dòng suối nhỏ. Ào ạt tràn ra nền hành lang vô tận.
Thiếu niên một chút cũng không vội vã, cậu thản nhiên mà cất bước đi, mỗi một bước đều lưu lại một dấu chân đẫm máu trên sàn nhà——
Đó là máu do con quái vật phía sau cậu để lại.
Dòng máu chảy trong cơ thể đám sinh vật này ấm áp ngọt ngào, làn da cũng mềm mại đàn hồi, trừ bỏ tố chất thân thể mạnh hơn một tí, bọn chúng cũng không khác gì con người bình thường.
Mặc dù sức mạnh và năng lực bùng phát dồi dào, nhưng mà về phương diện trí tuệ lại giống hệt một bầy dã thú đấm đá lung tung, đánh không hề theo quy luật nào, toàn thân trên dưới đều là sơ hở.
A, chán chết đi được.
Nhưng mà vừa mới đi chưa được hai bước, ánh đèn bốn phía lại bỗng nhiên mờ đi, tầm nhìn tối đen như mực.
Chàng trai dừng bước chân.
Vẻ mặt của cậu bình tĩnh như nước, giống như một tảng băng lạnh lẽo.
Cậu nhắm đôi mắt lại, rồi lại từ từ mở lại.
Trong bóng tối, đôi con ngươi đen nghịt của cậu thế nhưng lại tản ra ánh sáng xanh lam nhàn nhạt, sắc thái kỳ dị giống như u linh quỷ mị, như một đôi mắt mèo sáng ngời hành tẩu trong đêm, nhất thời khiến người ta khônng khỏi say mê, phảng phất sắp bị hút vào ——
Hắc ám khắp nơi nháy mắt biến thành hư không, cảnh tượng trong tầm mắt tức khắc sáng như ban ngày, rõ ràng vô cùng, không hề khác gì so với lúc trước.
Chàng trai chậm rãi ngước mắt, biểu cảm trên mặt không có chút biến hóa nào, lạnh băng giống như ác linh, tiếp tục từ tốn chậm rãi bước đi không chút trở ngại ——
......
"Này, đây là......?" Ở bên kia màn hình theo dõi, tiến sĩ Michael lập tức mở to hai mắt. Ông ta không thể tưởng tượng nỗi nhìn cảnh tượng kỳ quái xuất hiện trong màn hình, cơ hồ cho rằng bản thân nhìn lầm rồi.
"Không...... Chuyện này không có khả năng...... Chẳng lẽ là loại gen mới nào đó?" Bình tĩnh lại, ngón tay ông ta bắt đầu múa trên bàn phím trước mặt, ánh mắt già nua vẩn đυ.c của ông ta bỗng hiện lên một tia cuồng loạn.
Nhìn dáng vẻ thiếu niên này còn thú vị hơn ông ta nghĩ! Mỗi một trận chiến đều quả thực làm ông ta kinh hỉ.
Trong vài thập kỷ qua, ông ta đã dành vô số tâm huyết trên hạng mục cải tạo gen người này. Nhưng mà mỗi một lần thất bại đều làm ông ta nản lòng thoái chí —— Người biến đổi gen được nghiên cứu phát minh ra luôn có đủ loại khuyết tật, hoặc là thân hình không đủ cường đại, sức lực không đủ, hoặc là trí lực rất thấp y như đứa trẻ ba tuổi, chỉ là một cỗ máy gϊếŧ người không có trí thông minh, không làm được gì khác trừ việc gϊếŧ chóc không ngừng, kết quả luôn không như kỳ vọng.
Người biến đổi gen mà trong nội tâm ông ta mong đợi phải là con người có thể khai sáng ra một thế kỷ hoàn toàn mới. Có được tuổi thọ dài, cơ thể khoẻ mạnh cùng với trí tuệ siêu đẳng hơn, có thể đem tất cả thời đại cũ của nhân loại ném ra xa, dẫn dắt cả xã hội loài người đi đến một kỷ nguyên hoàn toàn mới——
Lúc này đây, mắt thấy rốt cuộc sắp đến gần với thành công, bây giờ đằng trước còn hiện ra một thân thể có thể nói là hoàn hảo!
Thiếu niên này thực khiến tiến sĩ Michael cảm thấy đây giống như một báu vật mà thượng đế đã ban tặng cho ông!
Tố chất cơ thể không chỉ mạnh mẽ kinh người, chiêu thức chiến đấu cũng hết sức thành thạo nhanh nhạy, trí tuệ thoạt nhìn cũng không có chút vấn đề nào —— Hiện giờ, thế mà còn có một đôi mắt xanh dương giống như dã thú có thể đi lại tự do trong bóng đêm. Quả thực là cậu ta đã đạt đến cấp độ hoàn mỹ về người cải tạo gen như ông ta hằng mong ước!
Không sai, ông ta cần phải tóm lấy tên này! Không tiếc bất cứ giá nào!
Điều này rất thiết yếu cho nghiên cứu thí nghiệm trong tương lai của ông ta, quan trọng hàng đầu!
......