Tâm tình Hàn Thanh giờ phút này quả thực chỉ có thể dùng từ tuyệt vọng để hình dung.
Tuy nhiên chỉ trong chốc lát, cô vội ý thức được suy sụp ngay lúc này đối với cô mà nói là hoàn toàn vô dụng, nếu muốn sống sót cô buộc phải nghĩ ra biện pháp.
Hàn Thanh bình tĩnh lại, bắt đầu cố gắng phân tích tình huống hiện tại.
Trước mắt, cô không còn sự lựa chọn nào khác, chỉ còn cách tìm bằng được cơ sở thí nghiệm của chương trình cải tạo gen càng sớm càng tốt, tìm ra tiến sĩ Michael và nghĩ cách mượn ngoại lực tiêu diệt nó, như thế cô mới có thể tránh khỏi bị xoá sổ khi nhiệm vụ được giải quyết ba ngày sau đó.
Nhưng Hàn Thanh rất rõ rằng phần trăm cơ hội cô thành công nhiệm vụ này gần như bằng không.
Chưa kể là làm thế nào để tìm thấy căn cứ thí nghiệm mà không có bất cứ manh mối nào giữa khu rừng rộng lớn này.
- -- Cô là cô gái gà yếu tay không tấc sắt, ngoại trừ một đôi giày thể thao có tốc độ nhanh hơn một chút cô còn có cái gì nữa đâu. Để cô đi tiêu diệt cơ sở thử nghiệm, cô lấy cái gì mà diệt đây? Lấy mạng cô à?
Trừ việc đó ra, thực sự là không có cách nào sao?
Đột nhiên, trong đầu cô nhớ lại cảnh một đám người sát hại lẫn nhau khi cô vừa bước xuống tàu. Nụ cười trên khuôn mặt của người đàn ông đội mũ cao bồi càn quét bằng súng máy thật kinh khủng, điên loạn lại thoải mái như thể đó là một việc vô cùng vui vẻ vậy.
Trong nháy mắt, một cơn ớn lạnh len lỏi vào lòng Hàn Thanh.
Cô có một suy đoán vô cùng đáng sợ.
Chẳng lẽ nói cô phải sống sót là cách duy nhất để hoàn thành nhiệm vụ?
Hay, kỳ thật còn có một phương thức khác để nhận được điểm thưởng.
Ngay khi ý tưởng nảy ra trong đầu, Hàn Thanh không khỏi nổi một lớp da gà trên lưng.
Phụ nữ vốn dĩ đã yếu về thể lực. Nếu các thành viên có thể giành đuợc điểm bằng cách gϊếŧ nhau, vậy thì việc bước lên chuyến tàu này là một tai hoạ ngập đầu đối với những hành khách nữ mới tham gia như cô ấy!
Luật rừng, cá lớn nuốt cá bé.
Tất cả từ lúc bắt đầu đã định là một cuộc cạnh tranh không công bằng.
Chiết tiệt...
Trong cơn bàng hoàng, một âm thanh xào xạc đột nhiên lọt vào tai Hàn Thanh.
Hàn Thanh bỗng nhiên bừng tỉnh khỏi cơn trầm tư, nháy mắt cảnh giác lên.
Trong khu rừng tĩnh mịch và yên lặng như vậy, không có ai khác ngoài nhóm người vừa rồi. Hiện tại lại có những dấu hiệu hoạt động của con người, rất có thể là các hành khách trên tàu B612.
Cô vừa mới trãi qua một cuộc chạy trốn dài, thể lực đã có chút chịu không nỗi. Hơn nữa, thời gian 15 phút hồi chiêu của đôi giày vẫn chưa hết. Trước mắt cũng không phải trạng thái tốt nhất để chạy thoát.
Hàn Thanh tìm thấy một hòn đá lớn để trốn.
Xunh quanh đều là những bụi cây, lá cây cao lớn che lấy cơ thể nhỏ nhắn của cô kít mít. Nếu không quan sát kĩ càng, căn bản không thể nhìn ra được có một cô gái đang trốn ở đây.
Hàn Thanh cảm thấy có chút may mắn vì cô đã mặc một chiếc áo thun ngắn tay màu xanh lục khi đi ra ngoài. Nó hoà lẫn với khung cảnh xung quanh một cách hoàn hảo. Thoạt nhìn chỉ thấy một màu xanh tươi tốt, rất khó để phân biệt, đủ để cô tranh thủ thêm một chút thời gian.
Cô nín thở, cẩn thận quan sát hướng của âm thanh.
Sàn sạt, sàn sạt...
Một thân hình mập mạp, cao lớn từ trong rừng cây ung dung bước ra. Người nọ không chút vội vàng, mặt mang theo ý cười, bộ đồ lao động xanh lam trên người vô cùng bắt mắt.
Hàn Thanh sững sờ, người này, rõ ràng chính là người cùng toa tàu với cô!
Tại sao anh ta lại xuất hiện ở đây?
"Tiểu mỹ nữ, mau ra đây~ tôi biết cô đang ở đây~" Người đàn ông trung niên mặc đồ lao động nở nụ cười khoa trương, kéo dài giọng, nói một cách đầy dụ hoặc: "Mau ra đây~"
Da đầu Hàn Thanh tức khắc tê dại, cả người vẫn không động đậy, cũng không dám động đậy.
Người này tới đây tìm cô?
Làm sao có thể được, thời điểm chạy trốn cô rất chú ý đến việc lập kế hoạch lộ trình đường đi và che giấu vết tích của mình. Rẽ xuôi rẽ ngược, bảo đảm không có sai sót gì mới dừng lại nghỉ ngơi. Không lý nào có người có thể biết được cô đi hướng nào?
Hàn Thanh dần nắm chặt nấm đấm, cô thấy cổ tay mình khẽ run lên.
Cô đã nhìn thấy những gì xảy ra với đám người khi xuống đoàn tàu. Một khi bị bắt được thì chỉ còn đường chết, thậm chí là tồi tệ hơn.
Hàn Thanh lúc này không thể hành động thiếu suy nghĩ, phải trốn thật kĩ càng và âm thầm chờ đợi thời gian hồi chiêu của giày thể thao kết thúc.
Vẫn còn ba phút nữa.
Tích tắc, tích tắc, tích tắc...
Thời gian trôi qua từng phút từng giây.
"Đừng sợ, tôi sẽ không làm tổn thương cô. Chỉ cần cô ngoan ngoãn giao đôi giày ra đây, cùng tôi thân thân mật mật. Tôi có thể bảo đảm cô nhiệm vụ này sẽ không chết." Người đàn ông trung niên mặc đồ lao động tiếp tục mở miệng, ngữ khí cực kỳ ôn hoà, không hề phù hợp với nụ cười nhộn nhạo trên mặt hắn lúc này.
Hàn Thanh không nói gì. Chỉ cảm thấy trong người có chút buồn nôn.
Tích tắc, tích tắc...
Thời gian tiếp tục trôi qua.
"Đừng cho là tao không biết mày đang ở đây. Cho dù mày có chạy đến tận nơi chân trời góc biển tao đều có thể tìm được. Mày đã được tao để mắt tới, trốn cũng vô dụng thôi. Bước ra ngoài trước khi tao tức giận. Sự kiên nhẫn của tao cũng có giới hạn, ngàn vạn lần đừng chọc giận tao." Kêu gào một trận, mắt thấy Hàn Thanh không có dấu hiệu xuất hiện, tên đàn ông trung niên mặc áo lao động dường như đã mất hết kiên nhẫn, giọng điệu hắn ta bắt đầu mang theo chút uy hϊếp cùng phẫn nộ.
Hàn Thanh thậm chí còn không dám thở gấp, chỉ gắt gao mà nhìn chằm chằm về người đàn ông trong bộ đồ lao động, toàn thân bất động như tượng đá.
"Con khốn! Vẫn không chịu bước ra phải không? Muốn chơi trốn tìm với tao à. Được, tao chơi với mày, để tao bắt được mày nhất định sẽ chết!" Tên đàn ông trung niên hét lên giận dữ, sắc mặt trở nên hung tợn, nhanh chóng quay đầu lại bắt đầu tìm kiếm xung quanh.
Hắn ta lật tung khắp nơi một trận, kiểm tra phía sau của mỗi cây đại thụ, mỗi một lùm cây đều tìm kiếm tỉ mỉ, nơi nào có cây cối đều được hắn càn quét đến sạch sẽ.
Nhanh chóng, hắn cách nơi cô đang trốn ngày càng gần.
Cơ thể Hàn Thanh nhịn không được bắt đầu run nhè nhẹ.
Tích tắc, tích tắc, tích tắc...
Vẫn còn một phút nữa.
Không thể phát ra âm thanh, đừng hành động hấp tấp. Chờ đến khi thời gian hồi chiêu của giầy hết, cô sẽ nhanh chóng chạy trốn.
Hàn Thanh cảm giác cả lòng ngực mình đều nhảy lên tới cổ họng.
"Ở chỗ này!" Người đàn ông đột nhiên vạch một bụi cây ra, trên mặt mang theo nụ cười kinh dị.
Hàn Thanh kinh ngạc, toàn thân không khỏi run rẩy.
Bất quá dù cho nó rất gần chỗ trốn của cô, tên đàn ông đó lại không tìm được Hàn Thanh. Hắn ta lòng đầy mong chờ mà lao đến, biểu tình trên mặt càng thêm tức giận.
"Con đĩ." Tên đàn ông trung niên khạc nhổ chửi rủa, xoay người tiếp tục tìm kiếm.
48 giây, 47 giây...
Ánh mắt Hàn Thành một giây cũng không dám rời khỏi bóng dáng người mặt, cảm giác như tròng mắt của cô như sắp lồi cả ra.
Cô có thể đợi đến lúc trốn thoát không?
Hay là cô thật sự sẽ bỏ mạng nơi đây? Chịu hết mọi vũ nhục?
"Xẹt—"
Đột nhiên, một âm thanh sắc bén vang lên, kèm theo đó là xé da cắt thịt, chuyển động của người đàn ông bỗng dừng lại.
Sau đó, cái đầu từ trên người lăn xuống như thể một quả bóng.
Máu tươi từ cổ hắn ta phun ra như thác nước, nhuộm đỏ cả khu rừng.
Hàn Thanh sững sờ.
Chỉ thấy một bóng dáng nhỏ màu trắng không biết đứng lặng lẽ ở đó không biết từ lúc nào.
Cậu ta là một thiếu niên cực kỳ đẹp trai, thoạt nhìn khoảng 14,15 tuổi. Mái tóc đen ngắn, mặc bộ quần áo thể thao màu trắng, tay phải cầm một con dao ngắn màu bạc dài chừng 20 cm.
Cậu ta an tĩnh đứng đó, trên người bị máu phun đến đỏ rực, lại không có bất cứ biểu hiện trốn tránh nào, khuôn mặt bình tĩnh đến đáng sợ.
Người đàn ông không chút đề phòng liền bị gϊếŧ chết.
Bị cậu bé khoảng 14, 15 tuổi trước mặt này cho một đao mất mạng.
Người này thân thủ quá mức nhanh nhẹn, Hàn Thanh thậm chí còn không kịp thấy rõ cậu ta xuất hiện như thế nào. Tựa hồ tất cả chỉ là trong chớp mắt, làm người ta căn bản không thể phản ứng gì cả.
Ngay sau đó, suy nghĩ của cô dần dần dâng trào. Cô cảm thấy trái tim mình dường như lỡ mất một nhịp, một bóng đen càng thêm khủng khϊếp trong nháy mắt bao trùm cả cơ thể cô.
Cậu thiếu niên này còn đáng sợ hơn cả người đàn ông trung niên đó!
Nhìn thi thể ấm áp dưới chân, khoé miệng cậu gợi lên một nụ cười lạnh lẽo. Cậu ta chậm rãi tiến về phía trước, ngồi xổm bên cạnh cái xác người đàn ông, bắt đầu không kiêng nể gì mà sờ soạng, như thể đang kiếm thứ gì đó.
Rất nhanh cậu ta đã tìm thấy một chiếc vòng cổ bằng bạc.
"Dấu ấn linh hồn?" Thật thú vị. Không ngờ tới tên phế vật như ngươi mà còn có mang theo vật này." Cậu thiếu niên tự nhủ thầm. Cậu ta nhặt lấy chiếc vòng cổ, tiếp tục tìm tòi bảo vật trên người gã đàn ông.
Cậu ta ở đây để "đi săn".
Mục tiêu của hắn là lấy đi vật phẩm gia tăng thuộc tính trên người các hành khách khác!
Nhận ra sự thật này, Hàn Thanh chỉ thấy sau lưng mình lại lần nữa nổi lên từng cơn ớn lạnh, tay chân rơi vào trạng thái lạnh như băng.
Không khéo chính là, cô vừa vặn cũng có một bảo vật trên người.
Bất luận là xét về sức mạnh hay độ sắc bén của con dao, mọi chuyện xảy ra vừa rồi đều nằm ngoài nhận thức của Hàn Thanh.
Bản thân cô tay không tấc sắt hoàn toàn không phải là đối thủ của cậu ta, nếu như bị cậu thiếu niên kia phát hiện ra thì kết cuộc của cô cũng sẽ như người đàn ông trung niên này.
Hàn Thanh liếc nhìn thi thể của người đàn ông, không khỏi hít sâu một hơi, trong lòng dâng lên từng trận sợ hãi.
Tích tắc, tích tắc...
Thời gian chậm rãi trôi đi.
Thời gian hồi chiêu của đôi giầy, còn mười giây.