Tổng Tài Tàn Khốc: Chiếm Hữu Điên Cuồng

Chương 109: Người mới gặp là bạn của bạn thân

Ái đến trường thì không biết nên đứng đâu để đợi, cô ngơ ngác đi lòng vòng định tìm chỗ nào ngồi rồi để chờ họ. Đến lúc tìm được băng ghế ngồi xuống thì cũng là một vấn đề, cô định đi kiếm căn tin trường để có gì khao bạn mình một bữa sau lâu ngày gặp lại nhưng mà đi xung quanh vẫn không biết chỗ nào là căn tin trường.

Có rất nhiều người đi qua lại đều nhìn chằm chằm cô rồi còn nói gì đó nữa, làm cô có hơi sợ rồi co ro lại một chỗ không dám cử động. Không biết người khác đang nói gì về mình thật là một cảm giác tò mò với cả lúc này mọi người ở nhà chắc cũng phát hiện cô đi khỏi nhà rồi, có lẽ không sao đâu ha...

"Cậu xem cô gái đó kìa, đẹp thật đó...cách ăn mặc cũng rất đẹp không giống người ở đây lắm nhỉ..." Có mấy cô gái đi qua cứ nhòm cô rồi quay vào nhau không ngừng nói, Ái loáng thoáng nghe được cái gì đó.

"Quần áo cô ấy mặc không là hàng hiệu cũng là hàng đặt may riêng đó nha...không biết là tiểu thư con nhà ai nhỉ?" Mấy cô gái nhìn cô với ánh mắt ngưỡng mộ, làm cô ngượng hết sức luôn. Mấy cái này là cô lấy trong tủ đồ của anh ra mà, anh nói cứ lấy mặc còn gì. Còn quần áo kia của cô rõ là đã đem về nhưng bị anh thanh lý hết rồi, về phải đòi lại cho bằng được.

Vài anh khoá trên đi ngang qua nhìn cô cũng phải đỏ mặt vì cô quá đẹp rồi, dù là cô đang có hơi ngượng và sợ trước ánh mắt của mọi người nhưng cũng khiến người ta muốn thương yêu che chở thật nhiều mà. Có người đi mà cứ nhìn theo cô còn xém vấp ngã nữa chứ, cô chỉ nhìn đã không chịu được mà phải bật cười khúc khích rồi nhưng vẫn cố che đậy đi điều đó.

"Xin lỗi, bạn là học sinh mới chuyển trường đến à?" Một cô nàng trong rất cá tính nha, tuy là quần áo không có gì đặc biệt quần jean áo sơ mi nhưng khí chất toát ra chẳng khác nào một vị nữ hiệp vô cùng mạnh mẽ, hào sảng luôn. Cô gái ấy thấy Ái từ đằng xa nghe mọi người nhốn nháo bàn tán đã đích thân mình tiến lại hỏi.

"Ưʍ...không phải mình chỉ đến đây để tìm bạn, mình không phải học sinh trường này..." Ái có chút e dè trả lời dù sao cũng là không quen biết một cô gái táo bạo thế này, thật khiến người ta phải dè chừng huống chi là người nhát gan như cô...

"Vậy sao? Bạn cậu tên gì? Nói đi có khi mình lại biết đưa cậu đi tìm là được." Cô gái vui vẻ muốn giúp đỡ cô.

Ái cũng định nhờ vả rồi vừa muốn nói gì đó, từ phía xa xa thì bóng dáng của Lưu Mỹ Lam chạy đến không ngừng gọi cô trước đám đông. Làm mọi người đã chú ý nay còn chú ý hơn nữa.

"Ái...Mộng Ái mình ở đây nè."

Mỹ Lam chạy nhanh đến bên cạnh bay thẳng đến ôm lấy cô luôn, làm cô xém tý nữa là ngã ngửa ra phía sau rồi. Gặp lại người bạn thân cô cũng vui không kém gì Mỹ Lam đâu cả hai ôm nhau chặt thật chặt, cứ như là chưa từng được ôm luôn. Làm cho cô bạn đứng đó hú vía một phen.

Ôm nhau cả buổi cả hai mới chịu tách nhau ra sợ là nếu không có người họ sẽ có thể dính nhau cả ngày mất thôi.

"Nhớ cậu quá đó nha...Đi gì mà không nói giờ trở về cũng không báo trước." Lam không ngừng chọc chọc má cô trước nhiều người, còn nói mấy câu cứ như mẹ già đang chỉ trích con nhỏ vậy.

"Mình cũng nhớ cậu mà...chỉ là..."

"Ái!" Phía sau lưng cô bổng dưng vang lên một tiếng gọi, cô ngơ ngác quay lại không biết là ai đang gọi ngoài Mỹ Lam cô đâu có hẹn ai nữa. Điều cô không thể ngờ đến người gọi cô vậy mà lại là Tề Nhạc Việt vẫn chưa để cô kịp phản ứng cậu từ đằng xa chạy lại ôm cô làm cô bất ngờ không thôi. Cậu ôm chặt cô vào lòng cứ như sợ mình mất đi cô không bằng, cả người cô lọt thỏm vào trong lòng cậu.

Cô không khỏi sửng sốt, đâu phải cậu ấy không biết cô và Tề Dụ Minh có quan hệ gì đâu chứ...vậy mà lại ôm cô giữa chốn đông người không sợ ai đó quay lại được rồi đưa cho chú cậu ấy xem à. Cô đẩy cậu ra trong sự khó hiểu, có lẻ Tề Nhạc Việt nghĩ suốt thời gian cô đi hai người họ đã chia tay...ít ra cậu sẽ có một cơ hội thì sao chứ...? Nhưng đáp án là không Tề Dụ Minh lần nữa đến trước cậu một bước rồi.

"Sao cậu lại ở đây?"

"Là..." Cậu định trả lời cô thì bị cô gái kia ngắt ngang, một màn ba người ôm nhau nãy giờ làm cô và mọi người xung quanh đặt ra một dấu chấm hỏi to bự luôn. Hai người kia một nam một nữ này là ai?

"Khoang đã..Lam à cậu nói cho mình biết hai người này là bạn cậu sao? Còn cô bạn này người cậu muốn tìm là Lam à?" Bao nhiêu câu hỏi không ngừng chen chúc nhau trong đầu cô.

"Được rồi để mình giới thiệu, Ái trước nha. Cậu ấy là Sở Mộng Ái là bạn học từ cắp 2 đến cắp 3 với mình. Còn đó là Tề Nhạc Việt bạn học chung với hai bọn mình là lớp trưởng suốt khoảng thời gian bọn mình học cấp 3. Bên này Liễu Tiêu Nhiên bạn học đại học của mình, mọi người làm quen với nhau đi." Giới thiệu thế thôi người Liễu Tiêu Nhiên để ý từ nãy đến giờ là Tề Nhạc Việt, vừa đẹp trai còn trông thông minh nữa. Vừa nhìn là Tiêu Nhiên đã thấy thích người này rồi mà đã thích là mình phải nhích, chỉ có điều cậu bạn này hình như thích cô bạn kia còn cô bạn kia hình như không thích cậu ấy.

"Nếu đã là bạn của Mỹ Lam thì cũng xem như là bạn của mình, cậu có thể gọi mình là Tiểu Ái hoặc Mộng Ái cũng được. Cảm ơn vì sự tốt bụng lúc nãy của bạn." Thế là cô lại có thêm một người bạn khi vừa về nước rồi.