Mê Tình

Chương 47: Ăn đi, cái này là gọi riêng cho con

Thời điểm Tần Phục không phải là người, thì thật là cầm thú .

Chờ Dư Mộc từ trên giường đi xuống, đã là hai giờ lúc sau, toàn thân đều là dấu hôn, bọc chăn cũng không muốn nhúc nhích dù chỉ một chút.

Tần Phục bên hông choàng khăn tắm từ trên giường đi xuống, nhấc chân vào thì phòng tắm đã tràn đầy nước.

Còn may hệ thống thoát nước của phòng tắm xây cũng không tồi, lãng phí nhiều nước nhưng nó cũng không tràn vào được phòng ngủ, chỉ là làm bên trong toilet bừa bộn hơn thôi.

Tần Phục tìm hơn nửa ngày mới tìm được van tắt đi, phòng ngừa nước tiếp tục phun ra bên ngoài, nhưng hắn sẽ không dọn dẹp nhà vệ sinh, nhìn nước đầy khắp phòng, cũng chỉ có thể tùy tiện tìm cái cây lau nhà đem nước hướng về phía cống thoát đẩy đẩy vài cái.

Chờ Tần Phục ra tới, Dư Mộc giận dỗi ngay cả mở mắt cũng không muốn mở .

“Tiền nước nhớ trả cho em.” Dư Mộc ôm gối đầu hầm hừ nói.

Tần Phục vừa định khom lưng từ trong túi quần lấy ra gói thuốc lá, nghe vậy động tác liền dừng lại, thực sự tự nhiên nói: “Hiện tại không có tiền, thiếu trước.”

Dư Mộc trợn mắt nhìn về phía hắn, trong mắt tràn đầy vẻ không tin, “Cho nên tiền vé xe tới đây cũng là do anh mượn người khác”

Tần Phục móc thuốc ra ngậm ở trong , nói dối mà đôi mắt cũng không chớp lấy một cái nói: “Người già thấy đáng thương liền cho tiền mua vé xe.”

Dư Mộc:......

Xem như anh lợi hại.

Dư Mộc không nghĩ lại cùng hắn tranh chấp về chuyện có tiền hay không có tiền kia nữa, dù sao trong miệng hắn không một câu nào là lời nói thật, hiện tại đi theo cô về nhà nói không chừng cũng chỉ là do sau khi chia tay với người phụ nữ kia liền nghĩ tới cô, chỉ là muốn cùng cô ngủ một giấc.

Chỉ cần cô cắt đứt mọi tất cả hy vọng của mình với hắn, cô sẽ không có bất kỳ ảo tưởng không thực tế nào về hắn.

Huống hồ cô có đối tượng, cho dù là Nhϊếp Hưu hay là Tần Phục, hai người này hiển nhiên không có khả năng sẽ cùng kết giao với một người phụ nữ, càng không nói đến chuyện Dư Mộc cũng không có sở thích muốn làm với hai người.

Tuy rằng cô thực tra, nhưng đối lúc cũng sẽ tự hỏi chính mình, cuối cùng kết luận cô muốn chừa lại một đường sống sau khi chết thì xuống địa ngục.

Buổi chiều Dư Mộc ôm chăn ngủ trong chốc lát, mãi cho đến thời điểm 7 giờ tối mới tỉnh lại.

Tần Phục đã mặc xong quần áo, khoanh chân ngồi ở đầu giường chơi di động, thấy cô tỉnh lại còn đặc biệt quan tâm qua , hỏi: “Còn thấy không thoải mái ở chỗ nào không?”

Dư Mộc đau đầu nhắm mắt lại, “Em vừa nhìn thấy anh là liền đau đầu.”

Tần Phục nhún vai, không để tâm chút nào lời nói của cô ở trong lòng.

“Vừa rồi mẹ em có đến gõ cửa hỏi buổi tối muốn đi ra ngoài ăn hay không.” Tần Phục nhìn thời gian, nói: “Đại khái một giờ trước.”

Dư Mộc hơi hơi trợn to mắt: “..... Sao anh lại không kêu em?”

Tần Phục mỉm cười, “Anh thấy em ngủ rất say sưa, liền cùng mẹ em nói chờ em tỉnh lại rồi bàn .”

Dư Mộc thống khổ ôm lấy đầu, cô cùng mẹ xem như hoàn toàn không thể giải thích rõ.

Chờ khi cô cùng tay chân mềm mại có chút nhũng mặc tốt quần áo vào, nhìn tình cảnh kinh khủng trong phòng tắm, càng cảm thấy đến chính mình không đem Tần Phục đá từ trên lầu cao đá đi xuống cũng xem như đối với hắn có tình nghĩa rồi.

Dư Mộc hôm nay không còn sức để thu dọn phòng tắm, vội vàng tìm phấn che khuyết điểm đem dấu hôn trên mảng da thịt lộ ra bên ngoài che khuất, mang theo Tần Phục đi xuống lầu.

Dư Nhan đang ở trong phòng khách ăn trái cây xem văn nghệ, ngẫu nhiên ha ha cười một hai tiếng, nhìn thấy bọn họ cùng nhau xuống dưới sau đôi mắt đều sáng lên, dáng vẻ người từng trải mà nhìn như đang nói, lão nương đã biết hai người có quan hệ tình cảm gì.

Dư Mộc há miệng thở dốc, cuối cùng cái gì cũng khônggiải thích được.

Mọi chứng cứ đều rành rành trước mặt ,mọi lời giải thích đều là phí công.

“Ta dự định đến một tiệm đồ nướng, hiện tại vừa lúc qua đó.” Dư Nhan nhìn về phía Tần Phục, “Ăn nướng BBQ, có thể chứ?”

Tần Phục đơn nhiên là không có ý kiến, Dư Mộc không có vấn đề gì quá khó về ăn uống, ăn cái gì đều được.

Chờ sau khi tới tiệm đồ nướng, Dư Mộc trên tay cầm xiên nướng bắp, nhìn trong chén Tần Phục là hàu sống nướng với rau hẹ, kìm nén việc nghẹn cười mà chút nữa sốc hông.

Tần Phục nhìn chằm chằm vào món hàu cùng xiên nướng thận, đầu vội vàng suy nghĩ kế sách sao từ chối ăn món này đây.

Dư Nhan cười đẩy đẩy mâm, nhiệt tình nói: “Ăn nha, đây là dành riêng cho con.”

Thịnh tình không thể chối từ, Tần Phục cầm lấy cây xiên nướng thận , nỗ lực nâng lên một nụ cười, “Cảm ơn dì.”

Sau đó tầm mắt liền nhìn về phía dấu hôn đang nghẹn cười đến mức khiến cả bả vai đều run rẩy của Dư Mộc, dán lại gần thấp giọng nói: “Em cảm thấy nếu anh ăn những món này, cuối cùng người xui xẻo chính là ai?”

Dư Mộc liền cười không nổi nữa.

Khóe môi Tần Phục gợi lên, tâm tình tức khắc vui lên không ít.

Quả nhiên, vui sướиɠ đều là được thành lập từ nỗi đau khổ của người khác.