Dư Mộc bị dọa tiểu huyệt co rút lại, ướt mềm lại cực độ chặt chẽ trực tiếp làm Nhϊếp Hưu tê rần, một chút không nhịn xuống được liền bắn ra .
“Mẹ nó.” Rất ít nói thô tục-- Nhϊếp Hưu khó có được một lần mắng ra câu thô tục.
Dư Mộc cũng bị bên ngoài nháo không có hứng thú, chờ côn ŧᏂịŧ bắn tinh xong liền rút ra , cô thấp thấp kiều suyễn thanh, rút khăn giấy đem chính hạ thể mình lau khô.
Ngoài cửa không biết đã nháo chút gì,cuối cùng cũng chỉ nghe thấy một người nào đó nói "Mày chờ đó taot", sau khi là tiếng bước chân hỗn loạn lướt qua, trong phòng liền lặng lẽ an tĩnh lại.
Không đến vài giây, chỗ bồn rửa tay lại truyền đến tiếng dòng nước chảy.
‘ Còn có người . ’ Dư Mộc hướng về Nhϊếp Hưu chớp chớp mắt ra hiệu.
Nhϊếp Hưu gật đầu, vỗ nhẹ mông ý bảo cô nhếch mông lên ,Nhϊếp Hưu nửa ngồi xổm xuống đem dưới thân cô lau rửa sạch, mới buông làn váy cô xuống.
Quần chữ Đinh (丁) đã không thể mặc nữa, Dư Mộc tùy tay ném vào sọt rác, cô cũng không thèm để ý rốt cuộc bên ngoài có người hay không , sửa lại váy áo rồi mở cửa bước ra.
Giày cao gót đi trên gạch men sứ phát ra tiếng “lộc cộc”, nam nhân đang thong thả ung dung ở dưới dòng nước rửa sạch đầu ngón tay, nghe thấy động tĩnh liền lười biếng nhấc mí mắt lên, xuyên thấu qua gương mà đối diện với tầm mắt cô .
Dư Mộc đầu tiên là sửng sốt, bước chân theo bản năng ngừng lại.
Nhϊếp Hưu đi theo cô phía sau đυ.ng vào cô phía sau lưng, đỡ bả vai cô , đưa mắt nhìn nam nhân cao lớn kia, thấp giọng hỏi: “Làm sao vậy?”
Dư Mộc chớp chớp mắt, cười khẽ, “Không có việc gì.”
Cô lười biếng đem thân thể không trọng lượng dựa, dán tới trên người Nhϊếp Hựu, tầm mắt từ trên xuống dưới đánh giá người nam nhân phía trước.
Cảm giác càng cao lớn, vai rộng eo hẹp, hai chân thẳng tắp thon dài, hiển như là đã kế thừa được vóc dáng cao lớn của người nước ngoài , con ngươi màu xanh xám vẫn chứa một tầng sương mù mông lung như cũ, mặt mày lãnh đạm, làm cô nhìn không thấu cảm xúc bên trong.
Không có cảm giác xấu hổ cùng thẹn thùng khi cuộc làʍ t̠ìиɦ bị cắt ngang, Dư Mộc lười biếng dựa vào trên người Nhϊếp Hưu , tựa như nơi này không phải là toilet nam mà là ven đường ngẫu nhiên gặp lại được người quen, tự nhiên lại tùy ý cười chào hỏi, “Đã lâu không gặp.”
Động tác rửa tay của Tần Phục hơi ngừng, sau khi đóng vòi nước liền rút ra khăn giấy lau lau tay, xoay người lãnh đạm gật đầu, “Đã lâu không gặp.”
Mãnh liệt cảm xúc đều bị đè ở trong đáy lòng, người trưởng thành khi chạm mặt nhau thì trong lòng luôn tràn ngập khắc chế.
Lại lần nữa nhìn thấy Tần Phục, Dư Mộc cũng không có cảm giác trái tim sẽ như bị nắm chặt thở không nổi như trong tưởng tượng. Còn vô cùng tương phản, trong nháy mắt, cô lại cảm thấy những cảm xúc bực bội bất an đều tan biến.
Cô lẳng lặng dựa vào người Nhϊếp Hưu, chờ phản ứng tiếp theo của Tần Phục.
Không quay đầu lại rời đi, là đang chất vấn cô vì sao ở cái nơi này mà làʍ t̠ìиɦ sao?
Nhưng sự thực , hai trường hợp cô tưởng tượng đều không phải.
Tần Phục lau khô ngón tay, tầm mắt bình tĩnh từ trên người cô xẹt qua, nhìn về phái nam nhân sau lưng cô.
Sau đó hắn hơi hơi rũ lông mi r xuống tạo ra một tầng bống râm trên mắt , con ngươi màu xanh xám thâm thúy không ít, hắn nhẹ nhàng chậm chạp mở miệng, ngữ khí giống như là gặp lại bạn học nhiều năm không thấy “Tâm sự?”
Dư Mộc chớp hạ mắt, lông mi nhỏ dài hơi hơi run .
Cô cân nhắc ý tứ trong lời nói của Tần Phục ,, tâm sự, nói cái gì? Bọn họ có cái gì để nói sao?
Nhưng tâm tư Tần Phục khó đoán, từ trước đến nay cô không tài nào hiểu được con người này. Trước kia khó đoán, hiện tại vẫn khó đoán ra như cũ.
Cô hơi hơi đứng thẳng thân mình, xoay người ở trên môi Nhϊếp Hưu hôn một cái, “Anh đi về trước chờ em?”
Nhϊếp Hưu nhấp môi dưới, tầm mắt xuyên thấu qua tròng kính nhìn về phía nam nhân đối diện , đối phương thực thản nhiên mà cùng hắn đối diện.
Người này khác với những bạn tình một đêm của Dư Mộc, người đàn ông này mang đến cỗ khí chất bị áp bức mạnh mẽ hắn,làm hắn không cách nào giống như lúc bình thường để Dư Mộc tự do đi tìm kiếm bạn tình, mà để cô một mình ở đây.
“Hửm?” Dư Mộc thấy hắn không có phản ứng, có chút nghi hoặc nghiêng đầu nhìn hắn.
Nhϊếp Hưu không dấu vết thu hồi tầm mắt, cúi đầu ở trên cánh môi cô lưu lại một nụ hôn, nói: “Trở về sớm một chút.”
Dư Mộc cười nói “được”.
Chờ sau khi Nhϊếp Hưu mở cửa rời đi , Dư Mộc mới cười như không cười nhìn về phía Tần Phục, ngữ điệu chậm như là người bị mắc nghẹn một hồi lâu mới nói ra, “Tần tiên sinh muốn nói gì?”