[Xuyên Nhanh] Ta Là Thật Sự Có Tiền

Chương 2: Ở đỉnh giới giải trí muốn làm gì thì làm (2)

Tác giả: Trúc Vũ Thiền Nguyệt

Edit by Freya

Đã một tháng kể từ khi giải ước, Lâm Diệc nghĩ tới vô số cảnh tượng khi gặp lại phú bà, lại không nghĩ đến, loại phương thức gặp mặt này, ngoài dự kiến của hắn.

Trong bữa tiệc thương nghiệp này có không ít nhân vật nổi tiếng và siêu sao, nhưng cô gái lộng lẫy đi trên thảm đỏ mới là người lấn át toàn bộ người ở đây, không có bất kỳ ai có thể rời mắt khỏi cô.

Mà hiện tại, người này là trung điểm của đám đông ——

Sau khi quan sát một vòng, ánh mắt cô và hắn giao nhau.

Lâm Diệc cảm thấy tim của mình đập lệch nửa nhịp.

【 Ký chủ, ở phía trước, Lâm Diệc đang nhìn cô. 】

“Nhân mô cẩu dạng.” Thời Hạnh cười lạnh một tiếng, từ người phục vụ đi ngang qua cầm một ly rượu vang đỏ, chầm chậm đi về phía hắn.

*Nhân mô cẩu dạng: Bên ngoài mang hình dáng con người nhưng bên trong tư cách/tính tình/phẩm chất thấp kém.

Tư thế đi đường của cô vô cùng ưu nhã, ngón tay thon dài nhẹ nhàng cầm ly, cô chầm chậm đi đến trước mặt Lâm Diệc mới dừng lại.

Lâm Diệc vội vàng đi lên trước cười nói, “Sao cô lại tới đây? Cô là tới gặp tôi?”

“Cái gì? Lâm tiên sinh quen biết vị tiểu thư này?” Đạo diễn Hoàng ngạc nhiên mà mở miệng nói trước, “Nếu quen biết, có thể giới thiệu không?”

“Quen biết? Đâu chỉ là quen biết, tôi hiểu rất rõ Thời Hạnh.” Lâm Diệc cười nói, “Không nói dối ngài, Thời Hạnh và tôi đã từng là một……”

“Tôi từng là sếp của hắn.”

Nụ cười của Lâm Diệc đông cứng tại chỗ.

“Sếp?” Đạo diễn Hoàng hiếu kỳ nói, “Thời tiểu thư không phải là nghệ sĩ sao? Tôi nhìn thấy khí chất và ngoại hình của tiểu thư đều rất tốt, còn muốn hỏi cô có hứng thú với bộ phim mới của tôi hay không.”

“Ngại quá, tôi không phải nghệ sĩ.” Thời Hạnh lắc lắc ly rượu vang đỏ cười nói, “Tôi có phòng làm việc của riêng mình.”

“Tuổi còn trẻ đã có phòng làm việc? Thật không thể tin được.” Đạo diễn Hoàng khích lệ nói, “Hiện giờ muốn tự có phòng làm việc rất khó, dưới phòng làm việc của Thời tiểu thư, có những loại nghệ sĩ nào?”

“Có, có một vị nghệ sĩ nổi tiếng.”

Lâm Diệc tâm “Lộp bộp” nhảy dựng.

“Nghệ sĩ nổi tiếng? Vậy không phải sự phát triển của phòng làm việc rất rốt sao?”

“Đạo diễn Hoàng không biết nhiều về nghệ sĩ này,” Thời Hạnh cong cong khóe miệng, “Nổi lên nhờ một tay tôi nâng đỡ, nhưng sau khi nổi rồi, lại trở mặt không nhận người sếp này.”

“Bội ước?” Đạo diễn Hoàng khϊếp sợ nói, “Lại là nghệ sĩ nổi tiếng? Đây…… Thời tiểu thư, có thể nói cho tôi biết vị nghệ sĩ này là ai không? Tôi tuyệt đối sẽ không dùng người đó!”

“Đương nhiên, vị này nghệ sĩ, còn không phải là……”

“Đạo diễn Hoàng!” Lâm Diệc đột nhiên tiến lên nói, “Vừa rồi đạo diễn Lâm hẹn ngài gặp mặt ở hội trường B, ngài đã quên sao?”

“A? Có sao?”

“Có, đạo diễn Hoàng ngài mau đi đi.” Lâm Diệc không nói hai lời, vội vàng đẩy đạo diễn Hoàng đi.

Đạo diễn Hoàng không có cách nào, lại sợ hãi thật sự có chuyện gì, đành phải xin lỗi mà vẫy vẫy tay với Thời Hạnh, chạy tới hội trường B.

Chờ thân ảnh ông hoàn toàn biến mất, Thời Hạnh mới quay đầu cười nói, “Làm sao? Sợ rồi?”

“Thời Hạnh, sao cô có thể ở bên ngoài nói bậy chuyện tôi bội ước?”

“Anh mất trí rồi?” Thời Hạnh nhíu mày nói, “Anh làm tôi còn không thể nói?”

Lâm Diệc trước nay chưa bao giờ bị Thời Hạnh nói như vậy, người này trong hai mắt trước nay đều chỉ có si mê và tình yêu không ngăn được, hiện giờ chỉ còn lại miệt thị và cao ngạo.

Cho dù là vậy, đôi mắt này, lại xinh đẹp chưa từng có. Biểu hiện cao cao tại thượng, làm người điên cuồng và mê muội.

Hắn nhịn không được tiến lên nói, “Thời Hạnh, cô hôm nay là đặc biệt đến tìm tôi sao? Cô vì tôi, đặc biệt đi vào hội trường sao?”

“Tôi đến đây, một là tới tìm xem có mỹ nam nào có thể trợ hứng cho tôi không, hai là……” Cô hất cằm lên, “Cùng anh nói chuyện rút vốn.”

Lâm Diệc khϊếp sợ nói, “Rút vốn?”

Thời Hạnh đặt ly rượu ở trên bàn, lạnh lùng nói, “Tháng trước khi còn chưa giải ước, tôi đầu tư cho anh 《 lá liễu 》 và 《 màu cam phong ba 》 8000 vạn, nếu tôi đoán không sai, hai bộ này bây giờ đều ở phòng làm việc của anh? Tôi vì sao phải đầu tư cho phòng làm việc của anh?”

Lâm Diệc sắc mặt đã khó coi đến không thể khó coi hơn.

Tuy rằng hắn và phú bà không còn giao thiệp, nhưng ở trong lòng hắn, chỉ cần tùy tiện nói hai câu, cho dù là phim mới, phú bà nhất định sẽ đầu tư cho hắn.

Nhưng bây giờ hắn đầu tư cho vai diễn chính của Quan Điềm nên tài chính không còn, hai bộ kia tài chính còn không có!

“Vì sao muốn rút vốn?” Hắn vội nói, “Cho dù trước đây không phải phòng làm việc của tôi, cô không phải cũng đầu tư cho tôi sao?”

“Đó là tôi người ngốc tiền nhiều.” Thời Hạnh cười nói, “Anh cảm thấy tôi là ai?”

“Cô là…… Thời Hạnh?”

“Đúng vậy, tôi là Thời Hạnh, tôi là phú bà, tôi là kẻ có tiền.” Thời Hạnh khinh miệt nói, “Tôi lại không phải nhà từ thiện, càng không phải chú của anh? Tôi dựa vào cái gì đầu tư cho thứ mặt người dạ thú không sống đến ba chương này?”

【 Ký chủ, hắn không chỉ sống qua ba chương, còn sống đến cuối tiểu thuyết, còn trở thành ảnh đế, cùng Quan Điềm đi lêи đỉиɦ cao nhân sinh. 】

Thời Hạnh nói, “Cút.”

【 ngoan ngoãn. 】

Lâm Diệc ngơ ngẩn nhìn Thời Hạnh trước mặt.

Hắn đã từng sau lưng nói cô “Phú bà ngốc nghếch lắm tiền”, còn cười nhạo cô tuy rằng có tiền, nhưng tùy tùy tiện tiện vẫy tay một cái, là có thể giống như cún con đầu tư cho hắn. Mặc kệ hắn châm chọc như thế nào, lại chán ghét như thế nào, chỉ cần cho cô một chút ngọt ngào ——

Cô sẽ lại lần nữa tiến tới.

Tám năm qua, đều là cái dạng này.

Nhưng bây giờ cô nói cái gì? Vẻ mặt cao ngạo đến mức không ai bì nổi?

Lâm Diệc cảm thấy trong l*иg ngực có cảm giác không thể hiểu nổi.

Cô quá đẹp, cô đẹp như một cái gai.

“Đừng như vậy, Thời Hạnh,” Lâm Diệc cười tiến lên, “Chuyện tự tiện giải ước là anh không đúng, em cũng rất tức giận có phải không? Anh sẽ không như vậy nữa. Tình cảm tám năm, chẳng lẽ em không để bụng sao?”

Thời Hạnh nheo mắt lại, lạnh lùng nhìn hắn.

“Anh có thể không cần đầu tư, anh chỉ muốn cùng em ở bên nhau. Chỉ cần em đồng ý, anh thậm chí nguyện ý cùng em diễn 《 Thanh mai 》, để chúng ta ở trong phim và ngoài đời đều trở thành một đôi tình lữ……”

Hắn còn chưa nói xong, đột nhiên cảm giác cổ áo bị kéo đi!

Lâm Diệc bị kéo một cái đột nhiên không kịp đề phòng, dùng sức mà ho khan nói, “Khụ khụ, Thời Hạnh, em……”

“Lâm Diệc, anh thật sự cho rằng tôi có tình cũ với anh?” Thời Hạnh khinh miệt mà nở nụ cười, “Anh còn tưởng rằng trái đất xoay xung quanh anh sao?”

“Khụ khụ, anh……”

“Tôi nói cho anh biết, không phải, trái đất này xoay quanh tôi.”

Lâm Diệc bị cô nói, nghẹn không ra lời.

Thời Hạnh trào phúng nói, “Chẳng qua vừa lúc, bổn phú bà lúc nhàn rỗi cũng rất nhàn, tôi có thể làm cho anh nổi tiếng, tôi cũng có thể làm người khác cũng trở nên như vậy. Ví dụ như ——”

Cô hất cằm, quét nhanh bốn phía một vòng. Đột nhiên phát hiện, lúc cô và Lâm Diệc nói chuyện, bên cạnh vẫn luôn có một người đàn ông trẻ tuổi đứng, nhấp rượu vang đỏ, nhìn với vẻ thích thú.

Cô vội đánh giá.

Người đàn ông trẻ tuổi vô cùng đẹp, đẹp đến mức không giống thật. Áo sơ mi trắng phác hoạ vóc dáng và cơ bắp tuyệt đẹp, hai chân thẳng tắp thôn dài.

Anh nghiêng đầu, trong mắt lóe lên hứng thú dạt dào.

Thời Hạnh buông ra Lâm Diệc, vươn móng vuốt của mình.

【 ai ký chủ! Ký chủ cô muốn làm gì a! 】 hệ thống phát ra tiếng hét tê tâm liệt phế, 【 xúc động là ma quỷ a a a ——】

“Anh.”

Thời Hạnh nắm lấy cổ áo người đàn ông, kéo về phía trước, khuôn mặt xinh đẹp sát lại gần cô, chóp mũi áp vào nhau.

Người đàn ông chớp chớp đôi mắt xinh đẹp, “Làm sao vậy?”

“Nam nhân” Thời Hạnh vươn tay, nắm lấy cằm anh nói, “Anh…… Có muốn nổi không?”