Nhập Vũ

Chương 44

Ngô Lạc sau khi về nhà cũng không có ý định đi vào, anh chỉ trở về để đón Tống Huy Dực một chút, kế tiếp lại muốn đi ra ngoài, anh nhìn Tống Huy Dực ăn mặc rạng rỡ xinh đẹp, nhất thời có chút xuất thần, anh rất nhanh cúi đầu: "Sửa soạng xong chưa? Chúng ta nên đi rồi. ”

Tống Huy Dực đi đường làn váy tung bay, cô chạy chậm đến trước mặt Ngô Lạc, mang theo một làn hương thơm nhàn nhạt và gợn sóng trong không khí: “Em mất một giờ để trang điểm đó, nhìn có đẹp hay không?”

Ngô Lạc nhìn chằm chằm bộ ngực sáng choáng của cô: “Đẹp.”

“Vậy anh lại đây, em nói chuyện với anh.”

Tống Huy Dực ngồi xuống, trải váy ra, sống lưng thẳng tắp: “Anh bây giờ ban ngày đều đang làm cái gì? Mỗi ngày đi sớm về trễ. ”

“Anh nào có về trễ, này không phải là 6 giờ liền đã trở lại sao?” Ngô Lạc nói xong, thấy Tống Huy Dực không nói một lời, sắc mặt không vui, nên lại nói thêm: “Ngoài việc buổi sáng đi quầy hàng sáng phụ giúp, ban ngày anh còn làm tài xế cho người ta ở công trường.”

Tống Huy Dực nói: “Em muốn nói chính là cái này, bây giờ mỗi ngày anh làm cái gì, còn có công việc một khi có cái gì thay đổi, anh đều phải thông báo cho em biết, bởi vì quan hệ của chúng ta đã không giống bình thường, hơn nữa……”

Tầm mắt cô dừng ở trên mặt Ngô Lạc: “Anh có thể đừng đi làm ở quầy hàng sáng được không? Mỗi buổi sáng em tỉnh lại anh đã không thấy tăm hơi, sáng sớm tinh mơ anh lại để em một mình nằm trong ổ chăn lạnh băng.”

Ngô Lạc nghĩ không ra chăn như thế nào lại lạnh băng, nhưng trong lòng có một thanh âm nói cho anh biết lúc này không thể chấp nhất với vấn đề lạnh không lạnh, “Nhưng nếu như anh nghỉ công việc này, vậy buổi sáng đoạn thời gian này không phải là lãng phí sao?”

“ Sao lại lãng phí?” Tống Huy Dực nói: “Anh có thể nằm với em, tuy anh mất đi một phần tiền lương ít ỏi, nhưng anh lại đạt được toàn bộ tình yêu mà.”

Ngô Lạc nói: “Được, anh sẽ ngẫm lại.”

Tống Huy Dực vừa thấy biểu hiện của anh liền biết anh căn bản sẽ không suy xét, đây chỉ là lời nói vòng vo để từ chối.

Mi tâm cô khẽ nhíu lại: “Nếu anh muốn thì bây giờ anh liền nghĩ……”

Lời còn chưa nói xong, môi cô đã bị chặn kín mít, một đôi bàn tay to từ cổ áo len cổ thấp thò vào, vuốt ve bộ ngực đẫy đà mềm mại của cô, cô nhanh chóng bị mang vào trong nụ hôn lưu luyến, sau một hồi trằn trọc quấn quýt, Ngô Lạc thoáng rời khỏi một chút, đôi môi ấm áp cọ qua môi cô, hơi thở kiều diễm: "Nếu không lại ra ngoài, em sẽ phải tốn thêm một giờ để trang điểm đó. ”

Anh làm lơ Tống Huy Dực trong con ngươi đã gợn sóng liễm diễm, đứng thẳng người, trong mắt một mảnh thanh minh: “Đi mau.”

Tống Huy Dực bị trêu đến nửa vời, một lòng treo ở giữa không trung, oán hận nói: “Em phát hiện anh bây giờ trở nên quá hư hỏng.”

Khi hai người bọn họ đến nhà hàng Hồ Nam đã hẹn trước, mấy người còn lại đều đã đến.

Trong bữa tiệc chỉ có hai nam một nữ, ngoại trừ “Mỹ nhân ngư” ra, hai người còn lại đều là cô chưa từng gặp qua.

Nếu nói là bạn học của Ngô Lạc, vậy tính toán tuổi hẳn là đã gần ba mươi, nhưng thoạt nhìn đều trẻ hơn so với tuổi thật, nói chuyện ăn mặc đều như thanh niên vừa mới tốt nghiệp, nhìn tựa như... Kiểu những người trẻ bình thường sẽ vác máy tính trên lưng đi chen chúc trên tàu điện ngầm để đi làm vào mỗi buổi sáng.

Ngô Lạc khóe miệng nở nụ cười, thản nhiên cắt đứt mấy người vốn còn đang nói chuyện với nhau: "Thật ngại quá, đến trễ. "

Khoảnh khắc mấy người kia nhìn thấy bọn họ, tất cả đều ngây ngẩn cả người, giống như đã quên đây là một cuộc gặp mặt xa cách nhiều năm, tất cả đều nhìn thẳng vào Tống Huy Dực.

Cô muốn chính là hiệu quả này, cô nhiệt tình cười nói: "Chào mọi người, em là bạn gái của Ngô Lạc, em tên là Tống Huy Dực. "

Ngô Lạc cũng có chút nhàn nhạt xấu hổ, anh hậu tri hậu giác mà ý thức được vai trò của mình hẳn là sợi dây kết nối bọn họ, anh bình tĩnh giới thiệu: "Bọn họ là bạn học trước kia của anh ở huyện thành, đây là Vương Vũ Quang, đây là Triệu Lương Kiệt, còn có đây là Đường Hoan, lần trước em đã gặp qua. ”

Tống Huy Dực rõ ràng chính là đến vì Đường Hoan, nhưng lúc này vừa thấy cô, ngược lại làm ra vẻ kinh hỉ sau khi giật mình bừng tỉnh: "Là cô nha, tôi và Ngô Lạc lần trước cùng nhau đến công viên hải dương đi tìm cô. ”

Cô vẫn luôn kéo tay Ngô Lạc, ngữ khí cũng hết sức thân mật.

Trong lòng Đường Hoan hiện lên rất nhiều tâm tư, lần trước, cô và Ngô Lạc gặp nhau quá mức kích động rung động, cho nên đối với người trước mặt hoàn toàn không có ấn tượng, nhưng Tống Huy Dực lại có được vẻ ngoài siêu nhiên cho dù đặt ở trên đường cái cũng có thể được chú ý, nếu là nói đối với cô ấy hoàn toàn không có ấn tượng, thì lại có vẻ chính mình cố ý làm bộ làm tịch, chua lòm.

Sau khi cân nhắc hai bên, Đường Hoan không hiểu sao lại rơi vào cuộc đọ sức với Tống Huy Dực, cô ra vẻ thoải mái nói: "Lần trước là gặp qua, tôi còn nhớ rõ. ”

Hai người đàn ông còn lại cuối cùng cũng phục hồi tinh thần lại, bọn họ nhìn Ngô Lạc lại có chút lão lệ tung hoành.

Triệu Lương Kiệt đứng lên ôm anh một chút: “ĐM, anh còn sống đâu!”

Vương Vũ Quang nắm lấy tay anh thật lâu không buông: “Vốn là rất nhiều bạn học đều nói muốn tới thăm anh, em chính là sợ, sợ bây giờ anh sống cũng không tốt, không muốn để người ta xem, cho nên mới……”

Anh ta lau mặt, nhìn khắp cả người Ngô Lạc từ đầu đến chân: “Con mẹ nó, anh sao mà vẫn là bộ dạng khốn nạn nhất thiên hạ vậy!”

Sau khi gọi món xong, Triệu Lương Kiệt bắt đầu dụ dỗ muốn Ngô Lạc kể về cuộc sống trong tù của anh, nhìn ra được, anh vẫn là anh của trước kia, cuộc sống trong tù đối với anh cũng không có ảnh hưởng hủy hoại gì, cho nên căn bản không cần phải kiêng kị.

Tống Huy Dực cũng dựng lỗ tai lên, biểu hiện ra bộ dáng hứng thú dào dạt.

Ngô Lạc thoạt nhìn là chưa bao giờ từng có sống động, anh chậm rãi phun ra một ngụm khói, giống như một người kể chuyện từ từ kể ra: " Sự trong sạch của tôi tuyệt đối là bảo toàn, bây giờ tôi sẽ kể cho các cậu nghe về quan hệ phức tạp ở trong tù....."

“Tôi đi ra ngoài một chút.” Đường Hoan bỗng nhiên đứng lên, ánh mắt lập loè, nói xong không đợi người khác phản ứng liền xông ra ngoài.

Vương Vũ Quang cũng đột nhiên đứng lên: “Kia cái gì, tôi đi xem cô ấy, cô ấy có phải đi thanh toán hay không, cũng không thể để cô ấy thanh toán một mình được.”

Vương Vũ Quang đuổi theo người một đường đi đến bên ngoài quán ăn, “Đường Hoan! Cậu dừng lại cho tôi.”

Người phía trước kìm nén sức lực, đi đường mang gió, anh ta thấp giọng mắng một câu, chạy chậm đi lên, ngăn cản Đường Hoan đã khóc đến đầy mặt nước mắt.

“Không phải, cậu người này có ý gì? Mọi người thật vất vả mới vui vẻ ở cùng một chỗ, cậu thế nào cũng phải như vậy sao?” Vương Vũ Quang cực kì tức giận: “Là ai mấy ngày hôm trước còn gửi tin nhắn cho tôi, nói mình rối rắm vô cùng, đối với Ngô Lạc, tâm tư thích trước đây vẫn còn, nhưng lại cảm thấy hiện tại anh ấy phát triển không tốt, không biết có nên tái tục tiền duyên hay không? Vốn dĩ tâm tư của cậu cũng không đơn thuần, bây giờ có cái gì mà khóc?”

Đường Hoan lau nước mắt: “Nhưng tôi đây trước khi tới không phải đều đã nghĩ kỹ muốn tỏ tình với anh ấy rồi sao? Nhà tôi vốn không có tiền, tôi thực tế suy xét một chút về tương lai có sai sao! Không phải ai cũng có thể giống cô ấy có thể cái gì cũng đều không quan tâm như vậy, chỉ dựa vào bản năng, đây không phải là khi dễ người sao……”

“Hiện tại cậu đã chậm rồi! Dù sao cậu cũng ngại người ta nghèo, vậy thì đem một ải này trong lòng bước qua đi được chưa.” Vương Vũ Quang tận tình khuyên bảo mà vừa khuyên vừa đẩy người trở về: “Cậu đừng bày ra vẻ mặt ủ rủ quét hứng của mọi người, Lạc ca mấy năm nay không dễ dàng, theo tôi, có một số người cho dù có tiền đến đâu cũng chưa chắc có thể tiếp nhận một kẻ nghèo hèn từng ngồi tù, tôi liền cảm thấy tiểu mỹ nữ kia người không tồi.”

Ngô Lạc cùng Triệu Lương Kiệt ngồi đối diện nhau, đại giảng đường về cuộc sống trong tù mới vừa bắt đầu liền đột nhiên im bặt, Triệu Lương Kiệt nhìn trái nhìn phải: “Mấy người này sao vừa đi là đi lâu như vậy chứ?”

Anh ta vừa dứt lời, Tống Huy Dực ngay lập tức chạy về như một cơn gió, sau khi ngồi xuống còn thở hổn hển.

Ngô Lạc nắm lấy tay cô: “Em đi vệ sinh, sao lại phải chạy?”

“Em vội vàng trở lại tìm anh,” Tống Huy Dực trộm ghé vào trên vai anh rầu rĩ cười, “Anh quả thật là cái họa thủy.”

“Cái gì?” Ngô Lạc đang muốn hỏi, hai người còn lại cũng thong thả ung dung đi trở về ngồi xuống.

Đường Hoan có chút hào hùng vạn trượng, cô ngồi xuống ở đó: “ Em gái Tiểu Tống, hôm nay chúng ta uống vài chén được không? Hôm nay nhiều chuyện vui như vậy, không say không về.”

Tống Huy Dực nhướng mày, đang muốn mở miệng, đã bị Ngô Lạc ngăn lại: “Cô ấy mà uống cái gì chứ, phần của cô ấy đều bao hết cho tôi.”

Tống Huy Dực thuận theo bước xuống*: “Đúng vậy, mọi người uống đi, uống thoải mái, em phụ trách đưa tất cả mọi người về nhà.”

* Câu gốc 顺坡下驴 – thuận pha hạ lư, nghĩa là thuận theo sườn núi mà xuống khỏi lưng lừa. Là một câu ẩn dụ cho việc mượn cơ hội để xuống đài.

Vừa nói đến chuyện này, ngược lại nhắc nhở Ngô Lạc, anh nói với Vương Vũ Quang: “Hai người các cậu đặt khách sạn chưa? Nếu chưa đặt thì có thể ở chỗ của tôi.”

Triệu Lương Kiệt vài chén rượu mấy miếng đồ ăn xuống bụng, nói chuyện đã có chút mơ hồ, “Nếu bọn em ở, vậy anh làm sao bây giờ?”

Vương Vũ Quang chụp một cái tát vào đầu anh ta, giọng lớn đến đinh tai nhức óc: “Cậu có phải ngốc hay không! Cậu cho rằng Lạc ca sống ở đâu?”

Hai người bọn họ kẻ xướng người hoạ, cùng nhau chọc ghẹo, tiếng nói qua nói lại ồn ào ầm ĩ làm cho có loại ảo giác náo nhiệt đến sắp lật tung nóc nhà lên.

“À à à…… Thì ra là đã ở chung!”

Ngô Lạc ôm lấy đầu Tống Huy Dực bởi vì thẹn thùng thuận thế nằm lại đây, che lỗ tai cô lại: “Các cậu đừng làm người ta sợ.”

Trận rượu này vẫn luôn uống đến khi quán ăn đóng cửa, bầu không khí nhiệt liệt cũng không hề giảm bớt.

Tống Huy Dực đỡ Ngô Lạc đi ra, ngoại trừ việc đi đường có chút mơ hồ, anh nhìn không khác gì bình thường, nói chuyện cũng bình thường, không giống mấy người còn lại bắt đầu nói nhảm.

Triệu Lương Kiệt sau khi đi ra ngoài liền chạy điên cuồng quanh đường cái, sau khi chạy ra xa mấy trăm mét, anh ta quay lại hét lớn trong màn đêm yên tĩnh: “Tháng sau tôi cũng sẽ tới đây! Tôi muốn đến thành phố lớn để dốc sức làm!”

"A..." Đường Hoan vừa rồi còn không nói một lời đột nhiên "Oa" một tiếng khóc lên, cô làm càn tùy ý để tiếng khóc vang vọng khắp đường phố: “Tôi khổ quá rồi!”

Tống Huy Dực khóe miệng giật giật: “Cô khổ cái gì?”

Đường Hoan vừa khóc vừa nói, nước mắt hòa lẫn với mascara chảy xuống, mặt giống như một con mèo hoa: “Tôi đã sắp ba mươi rồi! Tôi đã lang thang trong thành phố này một mình trong mười năm rồi! ”

Chiếc xe đang chạy nhanh khi đi ngang qua bọn họ thì giảm tốc độ, tài xế hạ cửa kính xe xuống: “Mấy đứa bụi đời này đêm hôm khuya khoắt náo loạn cái gì! Làm phiền người dân biết không?"

Đường Hoan hai mắt trợn to, trừng mắt như chuông đồng, hướng về phía bên kia điên cuồng rống lên: “Tôi làm phiền anh sao? Tôi khóc cũng làm trở ngại anh sao!”

Tài xế kia tập trung nhìn lại suýt chút nữa bị dọa hết hồn, không nói hai lời đóng cửa sổ xe lại, đạp mạnh chân ga lái đi rồi.

Tống Huy Dực lần đầu cảm giác được gian nan luống cuống khi một kéo bốn, mới vừa rống người này trở về, người kia lại leo cây, thật vất vả mới đưa tất cả mọi người trở lại trên xe, cô mệt đến thở hồng hộc, cô nhìn Ngô Lạc ngồi ở trên ghế phụ thoạt nhìn rất bình thường, chính là liên tục cười ngây ngô: “Anh tuyệt đối không được rớt dây xích* đâu, em trước tiên đi mua mấy hộp thuốc giải rượu cho mọi người uống, nếu như lại không đứng dậy tự mình đi, em sẽ ném tất cả các anh ở trên xe mặc kệ.”

“Được,” Ngô Lạc uống say rồi thoạt nhìn mềm như bông, ngoan ngoãn: “Em ném bọn họ ở trên xe đi, anh muốn cùng em về nhà.”

*Rớt dây xích (掉链子): Đây là tục ngữ phía Đông Bắc Trung Quốc, ý muốn nói chuyện quan trọng đến thời khắc mấu chốt lại xảy ra sự cố đột ngột. Tuy chỉ là tục ngữ từ một địa phương, thế nhưng vì lối so sánh ẩn dụ sinh động thú vị, cộng thêm sự phát triển của phương tiện thông tin đại chúng, cụm từ này liền trở nên phổ biến, được rất nhiều người sử dụng (theo baidu).

_________________

***Editor có vài lời muốn nói: Vì lý do riêng, mình tạm thời sẽ ngưng edit truyện trong một thời gian cũng không biết khi nào edit lại, cảm thấy có lỗi với mấy bạn đang đọc dỡ truyện, mình cũng như các bạn cũng không thích đang đọc truyện mà bị ngưng nhưng thôi tạm thời mọi người đem truyện này nhét vào trong xó nào đi, chờ một ngày đẹp trời nào đó truyện hoàn rồi hãy đọc. Mình sẽ không bỏ truyện, đã đào thì sẽ lấp. Xin lỗi mọi người nhiều, hẹn gặp lại!