"Được, chuyện này ta sẽ không miễn cưỡng cô."
"Cô cứu đệ đệ muội muội của ta, cho ta uống thuốc hạ sốt, đại ân này ta sẽ nhớ kỹ."
"Chỉ cần cô còn làm nương tử của ta một ngày, ta sẽ không làm gì có lỗi với cô, sẽ đối tốt với cô." Đây là cam kết của hắn.
Thời Khanh Lạc nhướng mày: "Ý của huynh là, chỉ cần ta không hòa ly, huynh cũng sẽ không hòa ly?"
Thời Khanh Lạc gật đầu: "Đúng vậy, cô chính là tức phụ đời này của ta."
Thời Khanh Lạc suy nghĩ một chút: "Được rồi, vậy chúng ta thử một chút đi."
"Hợp thì ở lại, không hợp thì hòa ly."
Sau khi Tiêu Hàn Tranh tỉnh lại, tướng mạo khí chất đều phù hợp với thẩm mỹ của nàng, quan trọng còn là một người thông minh, giao lưu rất tốt.
Tiêu mẫu và đệ đệ muội muội cũng dễ sống chung.
Đây chính là một chuyện mà dù ở hiện đại cũng rất khó gặp được.
Nếu nàng gả đến, dưới hoàn cảnh cổ đại không lưu hành xu thế độc thân, không hòa ly tất nhiên là tốt nhất.
Hơn nữa đột nhiên đi đến nơi này, tất cả thân nhân đều là cực phẩm, chỉ có một mình nàng gây dựng sự nghiệp cũng không còn hăng hái nữa.
Ở một thế giới xa lạ, thật ra nàng vẫn hy vọng có người ở cùng mình, hai bên cùng nhau cố gắng sinh hoạt.
Mặc dù Tiêu Hàn Tranh chưa từng nghe qua cách nói về chuyện hôn nhân này, nhưng từ mặt chữ có thể hiểu được.
Trong mắt hắn nhiễm một tầng ý cười: "Có thể, cứ làm theo lời cô đi."
Thời Khanh Lạc suy nghĩ một chút lại hỏi: "Sau này huynh còn muốn tiếp tục thi cử không?"
Tiêu Hàn Tranh gật đầu tự tin nói: "Thi chứ, hơn nữa ta sẽ cố gắng đi thẳng lên vị trí cao."
Kiếp trước báo thù quá mức thảm thiết, đời này phải đổi lại cách chơi tốt hơn.
Cộng thêm người thân đều còn sống, cho nên xuất sĩ từ khoa cử chính quý rất là quan trọng.
Thời Khanh Lạc nói: "Như vậy cũng tốt."
Nàng hăng hái, cũng tự tin cười nói: "Vậy về sau ta phụ trách kiếm tiền nuôi gia đình, huynh phụ trách xinh đẹp như hoa, kiêm chuyện thi cử làm quan làm chỗ dựa cho chúng ta."
Đây là cổ đại, không có quyền thì không thể làm được gì cả, đều có thể bị người ta hại hoặc bị cướp.
Nàng coi trọng Tiêu Hàn Tranh còn có tiềm lực của hắn.
Cho nên hắn chuyên tâm khoa cử, tương lai làm quan, để cho nàng ôm đùi là tốt nhất, nàng tới kiếm tiền nuôi gia đình tương đương với việc đầu tư trước giai đoạn.
Trên mặt Tiêu Hàn Tranh không nhịn được tối sầm lại, "XInh đẹp như hoa?" Đây là có ý gì?
Thời Khanh Lạc nháy mắt mấy cái: "Chính là huynh phải bảo dưỡng gương mặt của mình cho thật tốt, ta thường xuyên nhìn thấy cũng có thể vui vẻ trong lòng."
AI bảo nàng là nhan khống chứ.
Tiêu Hàn Tranh dở khóc dở cười, sao tiểu tức phụ một ngày này lại có nhiều suy nghĩ hiếm lạ cổ quái như vậy?
"Được, nghe theo cô." Hắn bất đắc dĩ nói.
Thời Khanh Lạc lắc quả đấm nhỏ đến trước mặt Tiêu Hàn Tranh: "Cứ quyết định như vậy đi."
Tiêu Hàn Tranh thấy bộ dạng này của nàng thì bối rối một chút, rất nhanh kịp phản ứng, cái này hắn giống với chuyện bắt tay hoặc là ngéo tay đi.
Hắn cố sức giơ tay lên, cũng nắm chặt tay đυ.ng lên quả đấm của nàng một cái: "Cứ quyết định như vậy đi."
.....
Một lát sau, Tiêu Bạch Lê bưng chén cháo đi vào.
Nàng ấy cười đưa cho Thời Khanh Lạc: "Tẩu tẩu, phiền tẩu giúp đút cháo cho ca ca một chút."
Nàng ấy cũng đã mười hai tuổi rồi, không thích hợp làm chuyện này.
Để cho tẩu tẩu đút chào cho ca ca, cũng có thể để cho bọn họ tiếp xúc nhiều hơn.
Thời Khanh Lạc hào phóng nhận lấy chén: "Được."
Ngồi vào trước giường, múc một muống cháo thổi thổi, đưa đến miệng Tiêu Hàn Tranh: "Ăn đi."
Lần đầu tiên Tiêu Hàn Tranh được người ta đút cháo như vậy, có chút lúng túng và không được tự nhiên.