Chuyện này làm cho tất cả mọi người ngây ngốc.
Hiện tại Tiêu Hàn Tranh như vậy, Tiêu gia chính là một cái hố lửa, sao lại có người nhảy vào.
Đặc biệt tân tức phụ còn là cô nương Thời gia, mọi người càng mơ màng hơn.
Thời gia có tiếng là hung hăng ngang ngược, lúc trước còn thiếu chút nữa gả cô nương cho Ngô gia chôn cùng mà.
Hiện tại sao lại gả cô nương cho Tiêu gia xung hỉ?
Mọi người còn suy đoán không biết Tiêu mẫu đã đưa bao nhiêu sính lễ, mới có thể làm Thời gia đồng ý.
Nhưng nghe được lời của phu nhân tộc trưởng, mọi người càng không thể tin được.
Không cần sính lễ, còn cho của hồi môn là mấy túi lương thực, quan trọng là ngày mai đã gả đến Tiêu gia xung hỉ rồi.
Đầu óc của người Thời gia đều bị hỏng rồi?
Phu nhân Tộc trưởng nói là bởi vì Thời Khanh Lạc coi trọng Tiêu Hàn Tranh, cho nên hiện tại tự nguyện gả vào Tiêu gia xung hỉ.
Đây là sự thật, mọi người cũng không thể không tin.
Chỉ là người của hai thôn có chút nghĩ không ra.
Nếu Tiêu gia không có xảy ra nhiều chuyện như vậy, thân thể của Tiêu Hàn Tranh bình thường, mọi người sẽ không cảm thấy bất ngờ như vậy, bọn họ cũng muốn nữ nhi gả cho Tiêu Hàn Tranh.
Rốt cuộc nhìn Tiêu Hàn Tranh đã biết rất có tiềm lực, tú tài trẻ tuổi như vậy, nói không chừng tương lai còn có thể thi đậu cử nhân.
Nhưng hiện tại Tiêu gia thiếu không ít nợ bên ngoài, lúc nào Tiêu Hàn Tranh đều có khả năng qua đời tại chỗ, nói không chừng sau khi vào cửa lập tức sẽ trở thành quả phụ.
Thời gia cô nương không cần sính lễ tới xung hỉ, quả thực làm người ta không biết nói cái gì.
Giờ phút này, rất nhiều người có chút bội phục Thời Khanh Lạc, tiểu cô nương này có dũng khí đáng khen!
Hơn nữa đưa than vào ngày tuyết rơi thật sự không dễ dàng, mặc kệ Thời gia như thế nào, Thời Khanh Lạc này chính là thật lòng gả đến.
Mọi chuyện phát triển như Thời Khanh Lạc dự đoán từ trước.
Tuy rằng sau lưng rất nhiều người thầm mắng nàng là đồ ngốc, nhưng mặt ngoài đều khen nàng là người có phẩm chất tốt.
Bên kia, Thời gia.
Đám người Thời lão tam bị Thời Khanh Lạc dùng dây mây quất một trận, bị bắt cõng lương thực phụ cùng đậu nành, đậu xanh ra ngoài.
Cùng với đồ mà nàng mang về từ đạo quán, đặt chung một chỗ.
Thời lão tam vừa xoa cánh tay đau rát vừa trừng mắt nhìn Thời Khanh Lạc.
“Yêu cầu của ngươi chúng ta đều đã làm xong, về sau gả vào Tiêu gia, nếu sống không như ý, nhà chúng ta cũng sẽ không ra mặt thay ngươi."
Tốt nhất gả qua làm quả phụ đi.
Sao Thời Khanh Lạc có thể không nhìn ra suy nghĩ của bọn họ được: "Hiện tại còn không thể dựa vào các người, tương lai ta còn có thể dựa sao? Ta lại không phải tên ngốc.”
“Chẳng qua lời của ông cũng đã nhắc nhở ta.”
Thời Khanh Lạc giơ tay chỉ vào Thời lão tứ: “Thúc đi lấy giấy bút tới, chúng ta viết mấy chuyện.”
Thời lão tứ cũng bị Thời Khanh Lạc dùng dây mây đánh qua một lần, hiện tại vừa sợ vừa hận nàng.
“Viết cái gì?”
Thời Khanh Lạc đương nhiên nói: “Viết lại lời vừa nói của Thời lão tam, về sau mặc kệ ta sống như thế nào, đều không cần nhà mẹ đẻ quan tâm.”
“Lại viết tiếp, ta gả vào Tiêu gia, tương lai ta làm quả phụ cũng được, hoặc là hòa li cũng thế, nhà mẹ đẻ đều sẽ không nhận ta trở về.”
“Đương nhiên, nếu tương lai ta giàu có, các người cũng không tư cách tới chiếm tiện nghi, cái này cũng viết vào.”
Có cái này, về sau lập nữ hộ cũng sẽ không có nhiều vấn đề xảy ra.
Thời gia người: “……” Quả nhiên đầu óc của nha đầu chết tiệt kia hỏng rồi, còn bị hỏng không nhẹ, khó trách gần đây lại điên như vậy.
Vậy mà viết loại điều kiện không có lợi cho mình như thế.