"Vĩnh biệt tất cả"
Một lần nữa, cô tưởng chừng mình đã có thể chết đi. Nhưng nào được như thế.
Quản Nhạc hất mạnh người cô ra. Cười nhạt.
Anh chậm rãi bước ra khỏi phòng.
Uyển Nhi, mệt mỏi mà ngồi im bất động, đôi mắt trầm buồn nhìn ra cửa sổ, bầu trời đen kịt bao trùm lấy tất cả, đâu đó chỉ loe lói ánh sáng yếu ớt của đôi ba vì sao. Bầu trời lớn đến vậy, lại không đủ chỗ tiếp nhận một người nhỏ bé như cô sao?
Cứ tưởng rằng anh ta đi là có thể an ổn qua nốt đêm nay rồi. Chỉ là không ngờ rằng anh ta quay lại, tay còn cầm theo li nước.
Anh ta tốt vậy sao?
Không đâu, anh ta đâu phải kiểu người thấy chết sẽ cứu.
Quản Nhạc cầm li nước bước vào, tiện tay khóa cửa phòng. Chính Uyển Nhi cô cũng ý thức được gì rồi.
Là anh ta không có ý tốt.
Uyển Nhi ngay lập tức loi xuống giường ý muốn chạy vào nhà vệ sinh.
Nhưng không, anh ta chẳng khó để đón được lòng cô mà nhanh chân hơn chặn trước cửa. Lần nữa anh bóp lấy cầm cô, đổ hết li nước vào trong, ép cô nuốt sạch.
Anh đặt chiếc cốc xuống bàn, từ tốn đi đến sofa, ánh mắt sắc bén liếc ngang người cô. Như chờ đợi một điều gì đó xảy ra.
Một lúc sau, người Uyển Nhi bỗng nhiên nóng ran, bức bách đến khó thở.
"Nước"
Cô ra sức vặn lấy tay nắm cửa nhà vệ sinh, nhưng vô dụng, anh ta đã khóa mất rồi.
Cô chết mất, khắp người như cô như có hàng trăm hàng ngàn ngọn lửa đang thêu đốt linh hồn cô vậy. Cô sấp không thể giữ nổi tỉnh táo nữa mất rồi.
Thân thể mỹ miều bắt đầu dâʍ đãиɠ điên cuồng uốn lượn trước mặt anh.
Cô lúc này chỉ muốn được giải tỏa.
"Cầu xin tôi."
Đê hèn, đúng là đê hèn.
Cầu xin anh làm chuyện bại hoại đó sao.
Không bao giờ.
Uyển Nhi dùng chút sức lực cuối cùng lao mạnh đầu mình vào tường. Một dòng máu ấm chảy ra. Cô yên tĩnh mà nhắm mắt.
Không ngờ cô ta lại tự đập đầu mình. Không phải cầu xin anh là được rồi sao? Đâu phải cô và anh cũng chưa từng làm.
Nhất thiết phải như vậy mới chịu sao?
Quản Nhạc, lao đến ôm lấy người cô. Khắp nơi đều là máu. Giây phút này bỗng nhiên lòng anh lại thấy nhói. Có chút xót thương cô gái đang nằm bất động trong vòng tay mình. Nhưng vì cái gì?
Quản Nhạc ôm lấy thân thể yếu ớt của Uyển Nhi mà đem cô đến bệnh viện. Âm thanh trầm mặc vang vọng khắp hành lang.
"Cô ta mà chết, các người đừng mong có thể sống."
Tất cả y bác sĩ rợn tóc gáy nhìn anh ta. Họ biết rõ anh là ai, hôm nay coi như xui xẻo.
"Cô ta sao rồi"
"Người bệnh nhân có một lượng lớn thuốc kí©ɧ ɖụ© nên dẫn đến mất không chế. Mu bàn tay có vết thương nhiễm trùng nặng đã được sơ cứu, thân thể có chút gầy guộc, xanh xao do thiếu chất sinh dưỡng. Tạm thời tình trạng đã ổn định, chỉ cần tịnh dưỡng một thời gian có thể khỏi."
Tịnh dưỡng? Có thể sao? Hằng ngày anh không dày vò, hành hạ cô đã là phúc đức lắm rồi. Còn việc để cô tịnh dưỡng chắc phải chờ mặt trời mọc đằng tây rồi.
Quản Nhạc chỉ ậm ừ nhìn vị bác sĩ. Cô ta không chết là được rồi.
Còn việc tịnh dưỡng...cô mơ đi.
Chống đối anh là cô chán sống. Cô chê cuộc sống này quá dài. Người đã không muốn sống nữa cớ gì phải lao tâm.
Đêm khuya tĩnh lặng, Uyển Nhi từ từ tỉnh dậy. Nơi này lạ quá. Mùi thuốc khử trùng xông thẳng vào mũi, cô khó chịu mà cau mày. Có lẽ là bệnh viện.
Chắc là không có ai đâu ha. Đây không phải là cơ hội ngàn năm có một để cô bỏ trốn sao.
Há Há. Đúng là trời cao vẫn còn có mắt.
Trốn thôi.
Được nữa đường, cô bỗng khựng lại, một ý nghĩa lóe lên trong đầu cô.
"Nhỡ chạy không thoát, anh ta túm được thì sao? Không phải kết cục sẽ rất khó coi sao?"
Gạt đi suy nghĩ trong đầu.
Thôi thì liều một lần vậy.
Biết đâu sẽ tự do.