Chờ Ngày Gió Đông Ấm Áp

Chương 4: Lần đầu tiên

Lăng Nhữ Y không kháng được Mạc Đình Quân, bàn tay to thô tục kia xoa nắn hai đồi nhũ đến chúng đỏ ửng, hai nụ hoa bị niết đến cứng ngắt, l*иg ngực cô ngứa ngáy khó chịu. Lăng Nhữ Y bị anh giam trong lòng, hai tay Lăng Nhữ Y chống lên hai vai anh đẩy ra, nhưng một chút xê dịch cũng không có.

Lăng Nhữ Y như con cá mắc cạn, vùng vẫy không thoát vũng bùn.

"Anh đừng..." Lăng Nhữ Y không đẩy được anh, ngực cô bị làm loạn đến cứng ngắt, nóng rực, hai bầu ngực bị siết nắn đến đỏ bừng. Lăng Nhữ Y nắm lấy tay Mạc Đình Quân đang nắm lấy ngực cô, bị doạ đến thở loạn "A... Anh đừng như vậy..."

Mạc Đình Quân nhếch môi "Chẳng phải em yêu tôi sao?"

Lăng Nhữ Y lắc đầu, tay nắm lấy tay anh đang nằm trên ngực "Em yêu anh nhưng... Không phải như thế này... Buông em..."

Mạc Đình Quân nhếch ra nụ cười tuấn duật, mùi hương gỗ trầm từ cơ thể anh phản phất lên người Nhữ Y, từng hơi thở phủ lên người cô. Mạc Đình Quân buông ra ngực cô, bàn tay nâng lên chạm vào gò má xinh đẹp, ánh mắt anh tối mịt, nâng gò má cô nâng lên nhìn anh.

Mạc Đình Quân nhìn chăm chăm vào mắt cô, đôi mắt thuần khiết khiến anh ghê tởm, Mạc Đình Quân hạ thấp mặt, đến mức hai chớp mũi chạm nhau. Lăng Nhữ Y liền trì người ngửa về phía sau muốn kéo ra khoảng cánh hai người, Mạc Đình Quân càng cúi đầu xuống, khiến cho hai cánh môi chỉ cánh một lớp không khí nữa là chạm nhau.

Lăng Nhữ Y lắc đầu mạnh "Anh... Anh say rồi."

Nhưng trên người anh đâu có mùi rượu vì sao anh lại hành xử lạ như vậy, Mạc Đình Quân giữ lấy một bên gò má Nhữ Y, anh cúi đầu sâu, hai cánh môi chạm nhau. Lăng Nhữ Y mở to mắt, cô không dám thở, Mạc Đình Quân cại mở hàm răng, đưa đầu lưỡi vào trong khoan miệng tìm kiếm lưỡi mềm.

Đầu tiên là xúc tác trên ngực khiến người ta cảm mến, tiếp theo chính là cái miệng rất ngọt khiến người khác mê đắm. Mạc Đình Quân không cầm được có một phút đắm say hôn lấy hôn để Lăng Nhữ Y, khi nhận thức được hành động của bản thân, Mạc Đình Quân mới nhe răng cắn lấy cánh môi Lăng Nhữ Y.

"Ưʍ..." Lăng Nhữ Y đau, nhăn mày phản ứng, Mạc Đình Quân cắn lấy cánh môi ngấu nghiến thưởng thức, nụ hôn trượt xuống càm, trượt xuống cổ, hôn lên xương vai xanh xinh đẹp tạo lên vết hôn đỏ hồng.

Bàn tay chạm lên làn da cô, đầu móng tay chạy dài theo làn da chạy từ trên ngực xuống bụng, chạm qua chiếc rốn tiếp tới, bàn tay anh chui vào trong quần ngủ. Chui vào quần mỏng nhỏ chạm đến u hoa chưa một ai chạm qua, đối với một người phụ nữ đã hai mươi lăm tuổi, Mạc Đình Quân không hề nghĩ rằng Lăng Nhữ Y vẫn còn là một tiểu bạch thỏ.

Anh không kiên dè đem hai ngón tay trực diện đâm vào u hoa chật hẹp khô khốc.

"A..." Sâu kín bị đâm thủng, xé toạc thân thể, đau đớn chạy từ hạ thân lêи đỉиɦ đầu, Lăng Nhữ Y lắc mạnh đầu, bàn tay bấu lấy cánh tay anh, nấc ra một tiếng "Đau... A... Đau quá..."

Mạc Đình Quân haha cười, bộ dạng thuần khiết vô tội rơi nước mắt, cô lại còn giả bộ, giả bộ cũng thật giỏi. Anh lập tức rút ra hai ngón tay, Mạc Đình Quân nâng người dậy, cởi ra quần ngủ lôi ra gậy th*t vừa thô vừa dài, Lăng Nhữ Y mơ màng nhìn trần nhà, nâng đầu dậy đã thấy một vật thô to trước mắt.

Hình ảnh Hạ Tình ngồi trên người anh nhúng nhảy hôm đó xoẹt qua trong tâm trí, Lăng Nhữ Y giật mình, vội lùi người vào trong góc giường. Mạc Đình Quân không để cô thoát, anh nắm lấy chân cô, tuột hết vải vóc trên người cô.

"Không... Đình Quân..."

"Anh đừng vậy mà..."

"Ách... Đừng mà..."

Lăng Nhữ Y tay chân loạn xạ ngăn cản, nhưng anh vẫn rất thuần phục cởi bỏ hết quần áo trên người cô, phút chốc đã trần trụi, Mạc Đình Quân nhìn cô dưới thân, không một mảnh vải gợi cảm diễm lệ, làn da trắng hồng mềm mại, hai đồi nhũ bị phá đỏ ửng cứng ngắc nhô lên, cô xinh đẹp như tranh tượng tạc, thoáng chốc khiến cho anh bị ngợp. Anh lắc nhẹ đầu thoát khỏi choáng ngợp xinh đẹp, tách hai đùi nâng lên thành chữ M, u hoa xinh đẹp thần bí lộ ra, nơi chưa từng có ai chạm qua.

Mạc Đình Quân cầm lấy cự long to lớn, đặt trước u hoa khô hạn, Lăng Nhữ Y mở to mắt, gương mặt trắng bệch, bàn tay túm lấy tay anh run rẩy, la ba lấp bấp.

"Không được vào... Đình Quân anh không được vào..." Cô căng thẳng, lắc đầu dữ dội, anh và cô đúng là đã kết hôn được ba năm. Nhưng rõ ràng anh chán ghét chạm vào cô, vì sao lúc này lại muốn chạm vào, cô không có chuẩn bị nào cả, cô hoàn toàn chưa chuẩn bị cho việc này.

To lớn như vậy làm sao có thể nhét vào nơi kia, nơi kia đừng nói đến to như vậy, hai ngón tay vừa rồi cũng đủ khiến cô đau điến, nếu nó đi vào...

Không, sẽ chết, sẽ chết!

Lăng Nhữ Y cắn chặt răng, cả cơ thể căn cứng lắc lắc đầu, nước mắt vấy ra trên gương mặt "Không vào được... Không thể..."

Mạc Đình Quân phì cười, dí y đầu vào trước miệng hoa khô, không biết nữ nhân này trước đây có được đào tạo qua lớp diễn xuất nào không, dáng vẻ lúc này quả thật khiến anh có một chút tin tưởng thanh bạch của cô. Nhưng kẻ tham lam ích kỷ như cô, làm sao có thể thanh bạch đến hôm nay.

Mạc Đình Quân khinh thường, dồn lực xuống thắc lưng, gậy to hướng thẳng vào miệng hoa một thúc đâm vào. Y đầu nhét vào bị tầng mỏng manh ngăn chặn, Lăng Nhữ Y mếu máo, hai tay bấu chặt thành quả đấm nấc ra tiếng khóc.

"Ực... Huhu... Không được... Không được..."

Mạc Đình Quân nhíu mi tâm, chật hẹp đến kinh hồn, anh trừng mắt hít thở một hơi, đút vào chắc chắn rất sung sướиɠ, bất ngờ thứ ba giành cho Mạc Đình Quân hôm nay. Anh nắm lấy hông, mặc kệ Lăng Nhữ Y đau đến nức nở, cố gắng đè nặng hạ thân nhất quyết đâm vào.

"Aaa... Đừng mà... Hức... Anh... Anh đừng vào nữa..." Lăng Nhữ Y đạp loạn trên giường, hai nắm đấm không có lực vung lung tung vào không khí.

U hoa ép chặt lại càng thít chặt hơn, Mạc Đình Quân nuốt mấy ngụm nước bọt, rít mấy hơi thở nặng giữ chặt hông Lăng Nhữ Y, cố gắng đẩy gậy to của chính mình đi vào. Dồn lực thúc thêm một thúc, y đầu thâm nhập xé toạc da thịt, vị khách lạ thâm nhập vào u hoa. Máu đỏ ứa ra nhuộm lên gậy to của Mạc Đình Quân, Lăng Nhữ Y đau đớn, mếu máo la hét.

"Aaa... Lui... Lui ra... Aaa" Cơ thể căn cứng cô nắm chặt quả đấm, đầu bù tóc rối bời lắc điên lắc dại.

Đổi lại đau đớn của Lăng Nhữ Y, Mạc Đình Quân vô cùng sảng khoái, anh nâng lên nụ cười tà mị, không quan tâm đến đau đớn lần đầu của tiểu băng khiết trong lòng, lui ra gậy to liền mạnh mẽ đâm vào.

Sảng!

"Aa..."

Mạc Đình Quân nắm lấy hông, lui ra toàn bộ gậy th*t chỉ chừa y đầu ở bên trong, nhất tiến đâm vào.

Thực sảng.

"Không... Huhu..."

Hảo sảng khoái, hắn vô dập ì ạch, liên tục rút ra lại mang nó cắm vào, cắm rồi lại cắm, máu xử nữ động trên gậy của hắn nhỏ giọt thấm xuống giường đệm màu xám. Lăng Nhữ Y nức nở túm lấy đệm giường, há hốc đớp lấy không khí, đau đớn phủ đầu, cảm giác khoái hạt đầu đời lạ lẫm đánh úp, cô không biết phải làm sao, chỉ có thể vừa nức nở vừa rêи ɾỉ theo thanh điệu của người khởi xướng.

"Aa... Aaa..."

Căn phòng ba năm trôi qua trong hiu quạnh, đêm nay, căn phòng ấy lại nồng đượm hương vị, rêи ɾỉ khóc lóc của thiếu nữ, âm thanh phành phạch nhớp nháp thẹn người, hơi thở hì hục, sảng khoái rít lên từng hơi sung sướиɠ của gả đàn ông mê dục cả một đêm.

Còn tiếp...

_ThanhDii