Tình Yêu Giam Cầm

Chương 2

9.

Tôn Đình thừa lúc tôi ngủ say, cạy khóa cửa và chạy ra ngoài.

Cô ấy vẫn đang nghĩ về cái xác không xác định của đứa trẻ bị xây trong tường.

Để về quê nhanh chóng, cô ấy đi đường tắt, băng qua đường ray xe lửa và bị tàu tông tử vong.

Chân tay nát vụn, đầu bê bết máu.

Tại Sở Công an, tôi đã xác định được Tôn Đình từ thẻ căn cước trên quần áo của thi thể.

Người phụ trách nói với tôi rằng, thậm chí khuôn mặt xác chết không còn nguyên vẹn, sợ rằng cả đầu cũng phải dùng bột mì nặn.

Khi biết tin Tôn Đình qua đời, bố vợ tôi mang một nhóm người thân tới đánh tôi một trận, nói rằng tôi không chăm sóc Tôn Đình chu đáo. Mẹ vợ bắt tôi quỳ trước sảnh tổ tiên nhà họ thề, vừa mắng tôi đến ngã ra cửa, vừa yêu cầu tôi phải chăm sóc họ cả đời hệt như con ruột

Tôi kiệt sức, bắt đầu thu xếp đám tang cho Tôn Đình.

Trong phòng hỏa táng, tôi nhìn Tôn Đình bị đẩy từ từ vào lò thiêu...

Nước mắt tôi tuôn rơi.

Đình đình, em đã chết rồi sao…

Hahaha.

Cô cuối cùng cũng chết!

Nước mắt của tôi, là mừng đến chảy nước mắt.

Không ai vui sướиɠ hơn tôi.

Người vợ chết tiệt cuối cùng đã chết!

***

Tôi ghét Tôn Đình.

Chỉ vì tôi ở rể, cô ta không bao giờ coi tôi là một con người, và luôn nói rằng tôi là một kẻ vô dụng.

Dọn dẹp nhà cửa, giặt giũ, nấu nướng, phục vụ nước rửa chân, lau nhà vệ sinh,… Những việc không dành cho đàn ông, tôi làm hết.

Thậm chí, có lần anh rể tôi bị gãy đùi, không thể tự chăm sóc được mấy tháng nên đã ở nhờ nhà tôi.

Tôn Đình yêu cầu tôi dọn phân và nướ© ŧıểυ của anh ta, tôi đã làm theo, nhưng cô ta không hài lòng, luôn mắng tôi không chăm sóc anh rể cẩn thận!

Vì vậy, tôi luôn có những suy nghĩ dai dẳng.

Tôi không phải là người vô dụng, tôi muốn làm điều gì đó lớn lao để khiến Tôn Đình phải nhìn tôi với ánh mắt ngưỡng mộ.

Vì vậy, tôi mở một đại lý bán thiết bị y tế.

Giai đoạn đầu khi công ty còn nhỏ, theo yêu cầu của tôi, một số đồng hương sẵn sàng góp cổ phần ủng hộ, tôi nắm giữ 25% cổ phần, là cổ đông lớn và là chủ tịch HĐQT, với sự nỗ lực của mình, công ty đã từng bước vươn lên.

Lúc này Tôn Đình nói muốn gia nhập công ty, nói nếu vợ chồng đồng tâm, lợi nhuận sẽ vô cùng nhiều.

Tôi muốn từ chối nhưng bố mẹ vợ lại đánh tôi và mắng tôi là người kiêu ngạo.

Dưới mọi sự ép buộc và dụ dỗ, tôi buộc phải đồng ý.

Sau khi người phụ nữ độc ác Tôn Đình gia nhập công ty, cô ta dần dần nắm quyền và chiếm một số cổ phần của tôi.

Cô ta nói trước mặt cấp dưới của tôi rằng tôi là một vô dụng, bỏ đi.

Nhưng tôi chỉ biết cúi đầu im lặng chịu đựng, không dám phản bác.

Bọn cấp dưới cũng đàm tiếu sau lưng, nói bóng nói gió, nói tôi là kẻ bám váy phụ nữ.

Để duy trì bầu không khí và hình ảnh của các đối tác với công ty, trên bàn làm việc tôi phải giả vờ như không nghe thấy.

Sự nhẫn nhịn của tôi đã không ngăn được Tôn Đình, thay vào đó, cô ta trở nên kiêu ngạo hơn và mắng chửi tôi nhiều hơn.

Mặc dù tôi là người sáng lập công ty, nhưng mỗi ngày tại các cuộc họp, tôi vẫn bị Tôn Đình mắng mỏ công khai, thậm chí còn không bằng cả một con chó!

Sau một thời gian dài, tôi nảy sinh ý định ly hôn với cô ta.

Lúc này, cô ta cho biết mình đang mang thai.

Ban đầu tôi nghĩ Tôn Đình mang thai rồi, sau khi có con, cô ta có thể sẽ đối xử với tôi tốt hơn.

Nhưng rõ ràng là tôi đã suy nghĩ quá nhiều, cô ta ngày càng cáu gắt hơn, không chỉ có ta vênh mặt hất hàm sai khiến tôi, còn động một tí là đấm đá tôi.

Trong cuộc họp tất niên, cô ta công khai mắng tôi là đồ vô dụng, bắt tôi quỳ xuống đất học cách đi của chó với mấy người không đạt chỉ tiêu tiêu thụ.

Khiến tôi hoàn toàn không thể ngẩng đầu lên trước mặt cấp dưới của mình.

Không những thế, bố mẹ cô ta còn muốn cho đứa trẻ theo họ của mình.

Vì lợi ích của công ty và đứa con, tôi đã chịu đựng tất cả những điều này.

Cho đến khi có người nói với tôi rằng vợ tôi nɠɵạı ŧìиɧ.

Như sấm sét giữa trời quang, khi cùng Tôn Đình đi khám sản khoa, tôi đã mua chuộc bác sĩ chọc nước ối, kết quả khám cho thấy đứa trẻ không phải của tôi.

Tuyệt vọng, tôi quyết định trả thù!

Tôi muốn gϊếŧ chết nghiệt chủng và Tôn Đình để lấy lại công ty!

***

Tít tít tít.

Tiếng tin nhắn điện thoại vang lên.

Chính là từ số đó.

[Vợ anh cũng chết rồi hahaha.]

Tôi bất lực lắc đầu, nhắn lại: [Vợ con anh chết rồi, em vui vậy sao?]

Có tin nhắn lại: [Em mừng cho anh. Vợ anh chết rồi, không phải anh có thể quang minh chính đại hẹn hò với em rồi sao?]

Tôi nhanh chóng trả lời: [Đêm nay chỗ cũ lúc 11 giờ.]

[Không được, vợ của anh chết rồi, em tới nhà của anh.]

Tôi mỉm cười, xóa tin nhắn.

Trong khi xử lý tin nhắn, tôi thấy vẫn còn một tin nhắn chưa đọc.

Là Tôn Đình gửi cho tôi. Thời gian hiển thị là 1:29 mấy ngày trước.

Tôi cau mày, Tôn Đình đã chết ngày hôm qua.

Nói cách khác, Tôn Đình gửi tin nhắn này cho tôi trước khi cô ta chết.

Tôi mở tin nhắn. Nó nói: ["Chồng, đứa trẻ thực sự đang ở trong bức tường.]

10.

Tôi cười lạnh, người điên chính là người điên, coi giấc mơ là hiện thực.

Nhưng phải nói rằng, để làm cho các cổ đông của công ty cảm thấy Tôn Đình thật sự điên rồi và để giành lại quyền kiểm soát công ty, tôi thực sự đã bỏ ra rất nhiều thời gian và công sức.

Sau khi đưa Tôn Đình về quê, tôi đã bỏ thuốc ngủ và thuốc gây ảo giác vào sữa cô ta uống.

Sau đó, tôi sử dụng máy ghi âm đã chuẩn bị sẵn, phát tiếng cười khúc khích của đứa trẻ và lời đứa trẻ nói muốn được mẹ ôm vào lòng.

Cuối cùng, tôi rắc đất núi cạnh tủ ra vào theo khuôn in dấu chân của đứa trẻ…

Tôi nhớ, ngày hôm đó tôi vô cùng mệt.

Sau khi rải đất, trong khi Tôn Đình đang ngủ, tôi lau bụi bẩn trên tủ lối vào, sàn nhà và thảm.

Tôi làm sạch một cách siêng năng, dĩ nhiên là để làm cho Tôn Đình chìm sâu hơn trong ảo giác.

Tôi thậm chí còn nghiên cứu cụ thể về thôi miên và gợi ý tâm linh.

Hàng ngày tôi không ngừng ám chỉ với tiềm thức của Tôn Đình rằng, đứa trẻ đang đến tìm mẹ.

Tôi đã cho thuốc gây ảo giác vào thức ăn của Tôn Đình. Cảnh cô ta đang cho con búp bê nhựa bú hôm đó được phát đi phát lại trên máy ghi âm bên tai cô ta: "Mẹ ơi… con đói, muốn uống sữa…"

Có một con búp bê bằng nhựa ở cửa, là tôi đặt nó ở đó.

Tại sao lại đặt nó ở cửa? Thứ nhất, nó có thể kí©ɧ ŧɧí©ɧ Tôn Đình; thứ hai là để cho dân làng và hàng xóm ở quê nhà thấy rằng, Tôn Đình đang mê sảng vì cái chết của đứa trẻ, và thực hiện những hành động điên rồ.

Tôi tin rằng dưới nhiều dấu hiệu của thuốc gây ảo giác liều cao, bản ghi âm và búp bê nhựa, Tôn Đình có khả năng hành động như một người điên.

Nếu thuốc gây ảo giác không có tác dụng và cô ta không bị điên, thì tôi còn một chiêu cuối cùng.

Tôi sẽ cho Tôn Đình uống thuốc ngủ để sớm đi nghỉ ngơi, sau đó sắp xếp cho một diễn viên đóng giả "Tôn Đình" cho con bú.

Khuôn mặt và dáng người của diễn viên rất giống Tôn Đình, sau khi trang điểm, họ lại đến trước cửa nhà tôi, diện trang phục với vóc người giống hệt nhau, không ai có thể ngờ rằng đó là Tôn Đình giả.

Nhưng may mắn thay, mọi thứ đúng như tôi đã sắp đặt, thuốc gây ảo giác thành công khiến Tôn Đình tự cho con bú, bỏ qua sự xuất hiện của các diễn viên.

Sau đó, tôi sử dụng đoạn ghi âm để đưa ra gợi ý tâm lý cho Tôn Đình, đang trong tình trạng xuất thần và liên tục lẩm bẩn: "Đứa trẻ bị nhét bên trong bức tường."

Vì vậy, Tôn Đình bắt đầu đập tường, cố gắng đào lấy đứa trẻ được xây trong tường.

Nhưng những điều này vẫn chưa đủ.

***

Để tăng cường tác dụng, tôi hối lộ bác sĩ Lý.

Bác sĩ Lý là bác sĩ duy nhất trong làng, lời nói của ông ấy rất quan trọng, ông ấy nói rằng Tôn Đình bị điên, thì những người hàng xóm nhất định sẽ tin điều đó…

Cuối cùng, cảnh Tôn Đình cho con búp bê nhựa bú và đập tường điên cuồng đã được dựng thành video và lan truyền sang hàng xóm.

Một số hàng xóm là họ hàng của các cổ đông trong hội đồng quản trị của công ty.

Những người thân đó chắc chắn sẽ gửi video điên rồ của Tôn Đình cho các cổ đông.

Các cổ đông chắc chắn sẽ từ bỏ Tôn Đình, khi đó tôi sẽ giành lại quyền kiểm soát công ty.

Theo kế hoạch hoàn mỹ của tôi, Tôn Đình đã hoàn toàn bị ma quỷ nhập, lấy bản ghi âm mà tôi phát cho cô ấy nghe biến thành thật.

Tất nhiên, tôi không hy vọng rằng Tôn Đình thực sự trở thành một người điên.

Dưới tác động của thuốc gây ảo giác và thôi miên tiềm thức trong thời gian dài, Tôn Đình chắc chắn sẽ thực hiện những hành vi bất thường và điên rồ.

Nhưng một khi thuốc hết tác dụng, khả năng cao Tôn Đình sẽ trở lại bình thường.

Tuy nhiên, tôi chỉ cần làm cho các cổ đông nghĩ rằng Tôn Đình bị điên, như vậy là đủ.

Và cho đến những phút cuối cùng của cuộc đời, cô ta vẫn mong muốn được về quê để xem đứa trẻ ở trong bức tường.

Cuối cùng, cô ta chết vì bị tàu hỏa đâm phải.

Như thế cũng tốt, bị đâm chẳng qua chỉ đau đớn trong một giây.

Bị gϊếŧ chết, còn đau hơn.

Ban đầu, tôi muốn lừa Tôn Đình đến Thái Lan để chiêm bái Gumantong, và để Hiểu Huy thuê người gϊếŧ cô ta ở Thái Lan, thậm chí tôi đã gọi điện trước cho Hiểu Huy để nhận tiền ứng trước.

Tôi biết rất rõ rằng Tôn Đình chỉ đang trong trạng thái bị thôi miên, một khi cô ta ngừng ám thị tâm lý và dùng thuốc gây ảo giác, cô ta có thể vẫn trở lại bình thường.

Nhưng bây giờ Tôn Đình bị tông chết, tôi vẫn còn trong sạch.

Bây giờ tôi đã hoàn toàn giải quyết xong những lo lắng của mình và ngồi vững vàng vị trí đầu của công ty.

Hahaha.

Chỉ có một điều tôi không hiểu lắm.

Tại sao tôi không nhìn thấy xác khi tôi đi đào đứa trẻ?

Nó đã đi đâu?

11.

Đây là điểm duy nhất tôi không thể giải thích.

Nếu nói rằng đứa trẻ đã bị thú rừng ăn thịt, thì nơi chôn đứa trẻ nên để lại những mẩu gỗ vụn từ quan tài, hoặc những mô như xỉ xương. Nhưng không có dấu vết gì ở nơi chôn cất đứa trẻ, coi như không có chuyện gì xảy ra.

Tôi rất khó hiểu.

"Không thể như lời bà góa Vương nói, đứa nhỏ sẽ tự mình bò dậy."

"Không không không! Một đứa trẻ đã chết làm sao có thể sống lại!"

Tôi nhanh chóng bác bỏ ý kiến

đó.

Đứa trẻ bị chết lưu sau khi tôi cho Tôn Đình uống thuốc, giờ không tìm thấy xác, tôi thực sự hơi sợ.

Quên đi, tôi không muốn nghĩ nhiều như vậy nữa.

Tôi vào phòng tắm để tắm.

Ngay khi vừa vặn vòi nước đã thoang thoảng mùi tanh của cá.

Tôi cau mày, cái mùi đó rất quen thuộc, giống như mùi thịt thối rữa.

Làm thế nào có thể có mùi như vậy trong nhà?

Tôi tắt vòi hoa sen, mùi hôi thối biến mất một chút.

Có phải do máy nước nóng lâu ngày không được sử dụng khiến nước trong máy có mùi hôi?

Tôi bật vòi hoa sen, nghĩ đến việc để nước trong máy nước nóng chảy ra.

Nhưng thời gian trôi qua, mùi hôi thối ngày càng nồng nặc.

Tôi có một chút choáng ngợp, cuối cùng đã từ bỏ việc tắm.

Ôi, Tô Tô bảo bối một lát nữa sẽ qua, nhưng tôi không tắm, không biết cô ấy có chê tôi không.

Tôi thay quần áo sạch, rửa mặt, mở ngăn kéo, lấy thuốc đã chuẩn bị sẵn ra, đặt lên bàn ăn, thoải mái xem TV trên sô pha.

11 giờ có tiếng gõ cửa phòng.

Bảo bối Tô Tô cuối cùng cũng tới, ngọn lửa du͙© vọиɠ bốc lên.

Tôi nhanh chóng mở cửa.

Cửa mở, nhưng hành lang vắng tanh.

Tôi vừa nghe nhầm à?

Tôi đóng cửa lại.

Một lúc sau, lại có người gõ cửa.

Tôi sốt ruột đi ra mở cửa.

Ngoài cửa vẫn không có ai!

Tính nóng của tôi trong phút chốc tan biến, thần sắc căng thẳng: "Là ai đang quấy rối?"

Không ai đáp lời.

Tôi đóng sầm cửa lại.

Không lâu sau khi đóng cửa, lại có một tiếng gõ cửa khác.

Lần này tôi học khôn, nhìn vào mắt mèo.

Khi nhìn thấy nó, toàn thân tôi gần như mềm đi.

***

Một con mắt lồi ra từ mắt mèo, có màu đỏ tươi, rất đáng sợ.

“Chết tiệt!” – Tôi hét lên, chạy vào bếp lấy một con dao gọt hoa quả, rồi đóng sập cửa bảo vệ – “Con mẹ nó, dám ở trước mặt ông đây làm bộ làm tịch!"

"Ai ya!"

Có lẽ là do tôi đẩy cửa quá mạnh, một tiếng thét chói tai truyền tới.

Tố Tố ngã xuống đất, nhìn tôi xót xa: "Em đến để gặp anh, sao anh lại đối xử với em như thế?"

Là Tố Tố. Tôi thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng đỡ cô ấy dậy: "Em làm sao vậy?"

Tố Tố liếc nhìn tôi, than thở: “Em muốn làm cho anh bất ngờ mà."

Tôi ôm cô ấy: "Đây là khϊếp sợ, không phải là một bất ngờ."

Sau khi cánh cửa đóng lại, tôi nóng lòng muốn hôn Tố Tố.

Ngày ngày phục vụ bà già Tôn Đình, lâu lắm rồi tôi không được ăn thịt.

Tố Tố cười né tránh: "Lúc nãy em dọa anh sao? Chẳng lẽ anh thực sự gϊếŧ đứa trẻ, rồi gϊếŧ vợ nên sợ bọn họ báo thù sao?"

Tôi cắn cổ cô ấy: "Đồ không có lương tâm, tất cả không phải đều vì em sao?"

“Cái gì mà vì em chứ, không phải vì chính bản thân anh sao?” – Tố Tố vòng tay ôm eo của tôi, cười khúc khích – “Nhìn xem, ngay sau khi vợ anh chết, chúng ta có thể ở bên nhau rồi!”

"Vẫn chưa được." – Tôi lắc đầu – "Cha mẹ của Tôn Đình nhất định không đồng ý cho anh ở bên em."

Tố Tố vẻ mặt kinh ngạc: "Người đã chết rồi, nhà bọn họ sao có thể khống chế anh?"

Tôi nhớ lại quá khứ không thể nguôi ngoai: "Thời điểm đó, anh nghèo và tuyệt vọng, thậm chí không thể trả học phí đại học. Chính Tôn Đình đã giúp đỡ anh lên đại học. Lúc đó anh còn trẻ, muốn lợi dụng nhà Tôn Đình để giúp cuộc sống của mình suôn sẻ hơn trong tương lai. Cha mẹ của Tôn Đình cảm thấy rằng con rể phải như con trai. Anh và Tôn Đình kết hôn là ở rể, còn ký hợp đồng. Sau này có chuyện gì xảy ra thì anh cũng sẽ phụng dưỡng bố mẹ cô ta, nếu không thì bố mẹ cô ta sẽ dùng hợp đồng để kiện anh ra tòa.”

“Vậy chúng ta phải làm sao đây?” – Tố Tố có chút choáng ngợp – “Anh sẽ không thật sự nuôi bọn họ cả đời chứ?

“Làm sao có thể nuôi nổi hai người già đó!” – Tôi hừ lạnh – “Anh phải tính kế cẩn thận, làm sao để có thể đuổi bọn họ đi mà thần không biết quỷ không hay, để tất cả tài sản của gia tộc Tôn gia đều thuộc về anh!”

12.

"Anh thật thông minh."

Đôi bàn tay nhỏ bé mềm mại của Tố Tố quẩn quanh tôi, cào xé trái tim tôi, cô ấy nói: “Gia đình Tôn Đình chắc có nhiều tiền lắm đúng không?”.

"Không có tiền gì, chỉ có mấy căn nhà ở quê thôi. Căn nhà ở thành phố này vẫn đang trả góp." – Tôi bóp eo Tố Tố – "Đối với anh, công ty là giá trị nhất, nhưng giai đoạn này công ty đang hỗn loạn. Anh phải dành toàn bộ sức lực để ổn định và gϊếŧ ông bà già Tôn mà không để lại dấu vết, đoán chừng phải bố trí mấy năm. "

Nụ cười trên mặt Tố Tố nhanh chóng sụp đổ, cô ấy đột nhiên đẩy tôi ra: "Em vốn tưởng rằng nếu giải quyết được Tôn Đình thì chúng ta sẽ có thể hưởng số tiền cô ta để lại, nhưng anh lại bảo em đợi thêm?"

Tôi sững sờ một lúc: "Tố Tố, lý do em ở bên anh chỉ vì tiền?"

"Ban đầu em là bị bộ dạng của anh hấp dẫn, nghĩ khi nào chán thì tìm anh chơi." – Tố Tố vuốt tóc – “Sau này bị tố cáo nhận phong bao đỏ của bệnh nhân, mất việc ở bệnh viện, không có nguồn thu nhập nên em chỉ biết lấy tiền của anh.”

"Bây giờ không đợi được nữa, em nợ tiền phẫu thuật thẩm mỹ rất nhiều, anh mau giao tài sản trong tay cho em."

Tố Tố liếc tôi một cái: "Em có đầy đủ bằng chứng cho việc anh gϊếŧ vợ con. Nếu anh không đưa tiền cho em, thì scandal gϊếŧ vợ con của anh sẽ lộ hết ra ngoài."

"Câm miệng! Tôi không gϊếŧ họ, đứa trẻ còn sơ sinh, và bản thân Tôn Đình bị xe đυ.ng!"

Chữ gϊếŧ người nhói lên tim tôi, tôi nắm chặt tay đứng dậy.

"Hơn nữa, tôi cũng không gϊếŧ con tôi. Đứa trẻ đó là con của Tôn Đình khi nɠɵạı ŧìиɧ!"

Tố Tố cười đến gập người, suýt nữa không đứng thẳng được: "Tôi là y tá của bệnh viện, lén làm giả tài liệu, nói đứa nhỏ không phải của anh, không phải rất đơn giản sao?"

"Hứa Lâm Hoa à Hứa Lâm Hoa, anh thật đúng như lời vợ anh nói, vô dụng và ngu ngốc!"

Tôi sững sờ: "Ý cô là, đứa con trong bụng của Tôn Đình là con của tôi?"

Tố Tố hừ lạnh một tiếng: "Không thì sao? Đồ ngốc, anh gϊếŧ chính con của mình, còn dương dương tự đắc, cho rằng là gϊếŧ nghiệt chủng."

Hô hấp trong nháy mắt trở nên dồn dập.

Chính tay tôi đã gϊếŧ chết con tôi!

Tôi luôn nhớ tôi hại chết thai nhi bằng cách bỏ độc vào thức ăn của Tôn Đình.

Hôm đó Tôn Đình lại mắng tôi trước mặt cấp dưới của cô ta. Cô ta nói: “Hứa Lâm Hoa, anh đúng là đồ cầm thú!

"Vợ anh vẫn đang chăm chỉ làm việc trong thời gian mang thai, nhưng anh lại lợi dụng lúc cô ấy mang thai để câu dẫn y tá trong bệnh viện!"

Nhưng thật ra tôi chỉ hỏi ý kiến

của y tá thôi, Tố Tố kiên nhẫn giải đáp một số thắc mắc về việc điều dưỡng khi mang thai. Để cảm ơn cô ấy, tôi mới mời cô ấy dùng bữa.

"Anh làm như vậy mà đòi làm người à, anh phải đầu thai làm khỉ heo chó!"

Tôn Đình đã mắng chửi tôi một cách trắng trợn, khiến tôi mất hết tôn nghiêm dù là nhỏ nhất của một người đàn ông, hoàn toàn làm tôi bẽ mặt.

Hôm đó Tố Tố thất tình, cô ấy rủ tôi đi dạo và tâm sự với tôi nỗi buồn của mình.

Tôi đã an ủi cô ấy và phàn nàn với cô ấy về việc Tôn Đình lợi dụng tôi.

Ngày hôm đó chúng tôi đã uống quá nhiều, và hai người đã về khách sạn khi say xỉn…

Lúc đó Tố Tố rất hiền lành, khác hoàn toàn với Tôn Đình luôn cáu gắt và mắng mỏ tôi.

Sau sự việc đó, Tố Tố không ở bên cạnh tôi, chỉ nói rằng đó là sự an ủi lẫn nhau của hai người đang buồn lòng.

Kết quả là một ngày, cô ấy nói với tôi rằng Tôn Đình đã ngủ với một vị lãnh đạo trong bệnh viện.

Lúc đầu tôi cũng nghi ngờ, khi cùng Tôn Đình đi khám sản, tôi đã hối lộ bác sĩ để tìm cơ hội chọc ối.

Tôi đã đưa nó đến khoa phụ sản và phát hiện ra rằng đứa trẻ không phải của tôi.

Tôn Đình đội một chiếc mũ xanh cho tôi, vì vậy tôi đã ở bên Tố Tố, còn đánh thuốc mê Tôn Đình…

"A!" – Tôi hét lên, tức giận nhìn Tố Tố – "Cô để tôi tự tay gϊếŧ chết con tôi, sao cô lại độc ác như vậy?!"

"Tôi độc ác? Tôi ở đây để giúp anh, nếu không, anh sẽ sống trong bóng của Tôn Đình suốt đời, vĩnh viễn là một tên vô dụng!"

Tố Tố nhún vai.

"Anh yên tâm đi, anh hại chết con và vợ mình, chuyện này trừ tôi, sẽ không còn ai biết."

Cơn giận dồn đến đỉnh đầu tôi, tôi hét lên, "Con khốn!"

"Tôi hèn hạ? Tôi sợ anh còn hèn hạ hơn. Vợ hiền con ngoan không muốn, lại đi vụиɠ ŧяộʍ."

Tố Tố bĩu môi.

"Được rồi, tôi không muốn làm bộ với anh nữa."

Cô ta nghịch bộ móng tay đỏ bóng của mình, nhìn tôi bằng ánh mắt chế giễu.

"Tôi nói lại lần cuối, chỉ cần anh chia cho tôi một nửa cổ phần công ty, tôi hứa rằng vụ bê bối nhỏ mà anh đã làm sẽ không bị rò rỉ ra ngoài. "

Khuôn mặt thanh tú của cô ta bây giờ ở trước mặt tôi trở nên xấu xí và méo mó lạ thường.

Cô ta còn đáng ghét hơn cả Tôn Đình!

Trong lúc nhất thời, tôi không nhịn được nữa, xông lên bóp cổ cô ta.

13.

Tô tô không ngừng giãy giụa, nhưng sức lực nam nữ chênh lệch rất lớn, cô ta bị bóp cổ đến mức mắt trợn trắng, sắp chết rồi.

Cuối cùng, một chút lý trí đã kéo tôi lại, tôi buông cô ta ra.

Tôi không thể gϊếŧ người.

Gϊếŧ người sẽ đi tù.

Tôi không muốn vào tù.

"Khụ khụ" – Tố Tố che cổ, ho khan, cô ta sợ tôi, trốn ra cửa bỏ chạy – "Tôi giúp anh thoát khỏi Tôn Đình, nhưng anh lại làm như vậy với tôi!"

Sau khi vào thang máy, cô ta hét vào mặt tôi: "Hứa Lâm Hoa, đáng đời anh bị gia đình Tôn Đình bắt làm nô ɭệ, anh thực sự đúng là một kẻ vô dụng!"

“Cút!” – Hai tay nắm chặt của tôi đập mạnh xuống ghế sô pha.

Tôi không phải đồ ngốc, tôi không phải!

Tôi là người tính toán và chăm chỉ.

Nếu không, làm sao tôi có thể từ một đứa trẻ mồ côi bám trụ ở thành phố, từng bước một, cho đến khi tôi thành công mở công ty của riêng mình.

Tôi chỉ đi sai đường.

Tôi không nên kết hôn với Tôn Đình, tôi nên tìm một cô gái dịu dàng và giàu có hơn Tôn Đình để kết hôn.

Phải, tôi thông minh.

Tôi lặp đi lặp lại điều đó trong đầu.

Tố Tố không uy hϊếp được tôi.

Mặc dù tôi đã gϊếŧ con và vợ của mình, nhưng thực ra tôi không gϊếŧ chúng bằng chính tay mình.

Đứa trẻ chết trong bụng mẹ, tôi không phải chịu trách nhiệm hình sự.

Về phần Tôn Đình, tôi chỉ bày ra để khiến cô ấy phát điên, chỉ cần xử lý xong những dấu vết này, sẽ không ai có thể phát hiện ra.

Cô ấy bị tàu tông tới mức không còn mặt mũi, đó là những gì cô ấy đã làm sau khi phát điên.

À, đúng vậy, tôi không gϊếŧ ai cả, mọi chuyện là do lỗi của Tố Tố, là do Tố Tố đã quyến rũ tôi!

Tôi nhấn mạnh, lặp đi lặp lại nó trong tâm trí của tôi.

Tôi kích động, miệng lưỡi khô khốc.

Đây là tác dụng của thuốc trì hoãn, tôi vội vàng bước đến máy lọc nước, uống thật nhiều nước rồi lại ngồi trên sô pha, cố gắng bình tĩnh lại.

Tạch.

Đèn đột ngột tắt.

Phòng khách bắt đầu trở nên tối đen.

Tôi vội bật đèn pin điện thoại lên xem có chuyện gì.

Nhưng vừa đứng dậy với chiếc điện thoại trên tay, tôi trông thấy đối diện là khuôn mặt tái mét.

"Chồng…”

"Chồng… Đứa trẻ còn sống…”

"Con bé đã bị nhốt vào tường."

Khuôn mặt nói một cách máy móc, từng câu một.

Người tôi cứng ngắc, đến mức hơi thở của tôi vì sợ hãi mà ngừng lại: "Đình… Đình Đình?"

Hì hì hì.

Tiếng cười nói của trẻ con từ phòng tắm truyền tới.

“Bảo bảo, không phải bố làm hại con…” – Tôi ngã trên ghế sô pha, đèn điện thoại trong nháy mắt rơi xuống gầm bàn trà.

Khoảnh khắc ánh sáng biến mất, khuôn mặt nhợt nhạt của Tôn Đình hiện ra trước mắt tôi.

Một lượng lớn máu trào ra, thứ gì đó lạnh lẽo và nhớp nháp rơi trên mặt tôi.

Tôi vô thức chạm vào mặt mình, bàn tay bốc mùi hôi thối.

"Chồng…”

Một đôi tay đột ngột nắm lấy chân tôi, giọng nói từ mọi hướng truyền vào tai tôi: "Đứa bé thật sự bị nhốt trong tường…”

"A!" – Tôi sợ hãi hét lên, não trở nên trống rỗng, ánh sáng và bóng tối trước mặt tôi tách ra, ý thức của tôi chập chờn như một người truyền tin, bức tranh ký ức bị phân mảnh.

Bóng tối nhấn chìm tôi.

Tôi ngất xỉu.

***

Khi tỉnh dậy đã là buổi trưa, tôi lắc đầu, cảm thấy đau đầu kinh khủng.

Nhưng trong đầu tôi luôn có một câu: “Đứa trẻ bị nhốt trong bức tường, tôi sẽ phá bức tường và đưa đứa trẻ ra ngoài”.

Lời này này cứ lôi kéo tôi, khiến tôi phải đập phá bức tường.

Rốt cuộc…

Tôi đã thực hiện một hành động giống như Tôn Đình.

Tôi dùng búa đập vào bức tường phía sau gương phòng tắm.

Chiếc gương vỡ vụn xuống đất, mảnh vỡ đâm vào da tôi, nhức nhối.

Nhưng tôi đang cố gắng lấy đứa trẻ bị xây trong tường.

Toàn thân tôi tê dại, từ búa từng búa đập vào tường.

Rầm!

Sau một tiếng vang lớn, một bàn tay đen ngòm, mập mạp, đầy giòi trồi lên từ bình đun nước cạnh tường.

"A!"

Tôi hét lên như điên.

Một cảnh sát đẩy cửa vào.

Nguyên nhân là hàng xóm khiếu nại, nói tôi đập tường.

Khi cảnh sát bắt tôi, tôi đã giơ cánh tay của đứa trẻ và nói đi nói lại với anh ta rằng: "Đứa trẻ thực sự… thực sự bị xây vào tường."

Cảnh sát nghĩ rằng đó là một vụ gϊếŧ người, nhưng khi kiểm tra kỹ hơn, tôi phát hiện ra rằng thứ tôi đang cầm là một cánh tay giả bằng silicon.

Thịt lợn thối được đặt trong một cánh tay silicon, những quả trứng ruồi đã nở thành giòi trong thịt.

Thịt lợn thối và ruồi nhặng cũng trở thành nguồn gốc gây ra mùi hôi trong máy nước nóng.

Sau khi rời đồn cảnh sát, tôi bị ngất và không dám sống ở nhà một lần nào nữa.

Tôi đến công ty và ngồi trong văn phòng.

Não của tôi quay cuồng và hỗn loạn.

Mọi thứ trước mắt tôi quay cuồng.

Tôi cảm thấy chóng mặt, choáng váng và khát nước lạ thường.

Tôi lấy nước, uống một ngụm.

Sau đó, có một cảm giác bất lực.

Tôi ngất xỉu, ngã xuống đất.

Hì hì hì.

Tiếng cười kỳ quái của trẻ sơ sinh văng vẳng bên tai…

***

Tôi mở mắt, khuôn mặt của một đứa bé đã chết hiện ra gần mặt tôi.

Khuôn mặt tái nhợt, đôi mắt đen đang nhìn chằm chằm vào tôi.

"Đừng tới đây!" – Tôi hét lên và chạy ra khỏi văn phòng.

Nhưng phát hiện ra rằng có vô số trẻ sơ sinh đã chết và Tôn Đình ở bên ngoài.

Chúng lơ lửng giữa không trung và bao quanh tôi cùng tiếng cười chói tai từ miệng chúng.

Tôi hít một hơi thật sâu, cầm rìu lửa lên chém chúng: "Cút! Cút ngay!"

Máu bắn tung tóe trên mặt tôi.

Âm ấm.

Nhưng ngay cả khi tôi chém trúng…

Chúng vẫn cười toe toét xung quanh, cào cấu tôi…

Tôi hoàn toàn phát điên, vung rìu chém một cách loạn xạ…

Cuối cùng, một cảm giác bất lực ập đến, tôi lại ngất đi...

14.

Khi tỉnh dậy, tôi thấy mình đang ở bệnh viện tâm thần, trong một căn phòng nhỏ.

Bác sĩ tâm lý trước mặt tôi đọc hồ sơ vụ án: "Bệnh nhân đột ngột bị bệnh tâm thần trong công ty, nhầm nhân viên là ma, dùng búa chém nhân viên bị thương, được đưa đi điều trị."

Trong cơn mê, tôi thều thào: "Con ơi, bố có lỗi với con… Vợ, anh có lỗi với em…”

Bên ngoài cửa sổ kính của phòng điều trị.

Tôi nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc.

Tôn Đình.

Tôn Đình, cô ấy ở đây, cô ấy lại tới đây!

"Vợ à, anh sai rồi, anh thật sự sai rồi, anh không bằng heo chó!"

“Anh quả thật không bằng heo chó.” – Bên kia cửa sổ, Tôn Đình lạnh lùng nói – “Nhân tiện, chúc mừng anh, ánh mắt thật không tệ, cái người hải vương Tố Tố đã bị bắt vào đồn cảnh sát vì cung cấp các dịch vụ tìиɧ ɖu͙© cho phú nhị đại.”

“Vợ à, anh không bằng heo chó!” – Tôi điên cuồng hét lên – “Em đập tường đi, anh sẽ nghe lời em, cẩn thận đem đứa nhỏ ra ngoài.”

Ngoài cửa sổ, Tôn Đình tỏ vẻ thờ ơ, không nói thêm gì nữa.

15.

Bác sĩ tâm lý bên cạnh nói: "Bệnh nhân này đã bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ tâm lý rất nghiêm trọng."

Tôn Đình cười nhẹ: "Đó là điều anh ta đáng được hưởng."

Nhìn khuôn mặt khá điển trai của Hứa Lâm Hoa, hình ảnh lần đầu tiên làm quen với anh ta của dần hiện ra trong tâm trí Tôn Đình.

Cô và Hứa Lâm Hoa là bạn học đại học. Lần đầu tiên nhìn thấy Hứa Lâm Hoa, cô đã yêu khuôn mặt ưa nhìn này.

Vì Hứa Lâm Hoa là một đứa trẻ mồ côi, cô luôn giúp đỡ anh, có thể đó là tình bạn, có thể là tình mẫu tử, có lẽ cuối cùng nó đã biến thành tình yêu, và Tôn Đình ở bên Hứa Lâm Hoa lúc nào không hay.

Cô phân phát sinh hoạt phí của mình cho anh ta, ăn bánh mì hấp khi đói, tình nguyện giúp anh ta tốt nghiệp đại học.

Cuối cùng, cô đã kết hôn với Hứa Lâm Hoa như mong muốn.

Sau khi kết hôn, cô phát hiện ra rằng Hứa Lâm Hoa mặc dù có tham vọng lớn, nhưng anh ta thiếu nỗ lực, lại lười biếng, năng lực làm việc yếu kém.

Ngoại trừ việc xin tiền ăn uống, Hứa Lâm Hoa sẽ không làm bất cứ việc lớn nhỏ gì.

Ban đầu cô vẫn thuyết phục Hứa Lâm Hoa tự chủ, nhưng Hứa Lâm Hoa luôn cho rằng bản thân và tương lai rất có tham vọng, những việc nhỏ nhặt hiện tại đều không xứng với anh.

Thời gian lâu dài, cô không kìm được mà bắt đầu mắng anh ta lúc nào cũng đòi tiền vợ, thật vô dụng.

Sau khi bị mắng, Hứa Lâm Hoa trở nên tỉnh táo và nảy ra ý tưởng thành lập công ty.

Cô ủng hộ mạnh mẽ và âm thầm giúp đỡ, Hứa Lâm Hoa đã tìm được một số đồng hương phát đạt trong thành phố làm cổ đông và huy động vốn khởi nghiệp.

Nhưng cô sớm phát hiện ra Hứa Lâm Hoa không giỏi điều hành công ty.

Vì vậy, cô đã tham gia quản lý công ty của Hứa Lâm Hoa.

Cô thực sự muốn đưa công ty đi đúng hướng.

Lãnh đạo của bệnh viện mà công ty hợp tác yêu cầu cô uống ba ly rượu, vì đồng ý hợp đồng, cô ngửa đầu liền uống.

Sau khi uống rượu, lãnh đạo thừa dịp cô say rượu muốn ngủ với cô, nhưng cô đã đấu tranh để giữ trinh tiết của mình.

Vì lợi ích của công ty và gia đình, cô ấy vẫn chăm chỉ làm việc bên ngoài khi đang mang thai, lại phát hiện Hứa Lâm Hoa và cô y tá nhỏ Tố Tố trong bệnh viện đang vụиɠ ŧяộʍ.

Cô ấy tức giận hơn bao giờ hết, mắng Hứa Lâm Hoa là đồ vô liêm sỉ, đồ cầm thú.

Nhưng Hứa Lâm Hoa không biết hối cải, lại muốn hại cô.

Cô tận mắt chứng kiến

Hứa Lâm Hoa cho cô uống thuốc lưu thai.

Từ đó trở đi, cô quyết định tương kế tựu kế, gϊếŧ ngược Hứa Lâm Hoa.

Cô giả vờ hợp tác và uống thuốc, nhưng trên thực tế cô đã nôn ra khi Hứa Lâm Hoa không chú ý.

Cô bí mật nhờ người thân làm trò và ghi lại bằng chứng cho thấy y tá Tố Tố nhận phong bao đỏ dẫn đến việc Tố Tố bị đuổi khỏi bệnh viện.

Vào ngày sinh, cô sinh ra một bé gái khỏe mạnh.

Về phần bé gái bị bầm tím, đó là con búp bê silicone cô mua bằng tiền.

Để trả thù Hứa Lâm Hoa, cô đã giao con gái của mình cho một người anh họ xa chăm sóc, rồi giả điên theo kế hoạch của Hứa Lâm Hoa.

Sau đó, Hứa Lâm Hoa nhận được tin cô bị tàu hỏa cán chết.

Làm sao cô có thể chết được đây.

Cô mua chuộc nhà tang lễ, tìm một xác chết có kích thước tương đương với mình, rồi nhét thẻ căn cước của mình vào quần áo của tử thi, giả mạo hình dạng khi chết của chính mình.

Điều này khiến Hứa Lâm Hoa nhầm tưởng rằng cô là người bị tàu tông chết.

Ngay sau đó, cô lẻn vào nhà và công ty, bỏ thuốc gây ảo giác mạnh vào bình nước uống.

Giống như Hứa Lâm Hoa đã từng làm với cô, sau khi ngủ say liền phát đoạn ghi âm bên tai anh ta: "Chồng… đứa nhỏ thật sự bị nhốt trong tường, anh đi cứu nó đi… Chồng, vợ và con biến thành quỷ đến tìm anh đây…"

"Hì hì hì."

Cô tin rằng dưới ảnh hưởng của m.a t.ú.y và máy ghi âm, Hứa Lâm Hoa sẽ điên cuồng đập tường.

Khi Hứa Lâm Hoa đập tường, anh ta nhất định sẽ nhìn thấy con búp bê silicon nhồi thịt lợn chết mà cô đã giấu và bỏ vào bình đun nước.

Con búp bê silicon này là con mà cô đã trả tiền để góa phụ Vương giúp mang ra khỏi vùng núi sau quê.

Hứa Lâm Hoa luôn muốn cô trở thành người điên rồi tự mình kiểm soát công ty.

Nhưng cuối cùng, chính Hứa Lâm Hoa phải vào viện tâm thần.

Cô dựa vào bằng chứng xác thực anh ta tâm thần không ổn định, cùng đoạn video Hứa Lâm Hoa hại người trong công ty, đồng thời lấy lại vốn chủ sở hữu trước mặt các cổ đông.

Tôn Đình đã chuẩn bị rất nhiều.

Khi còn ở quê, cô đã mua chuộc người có thu nhập thấp – quả phụ Vương, chồng của góa phụ Vương đã lừa dối bà ấy, đời này bà ấy ghét nhất là bị đàn ông lừa dối.

Bà góa Vương phẫn nộ nói rằng ngay cả khi Tôn Đình không đưa tiền, bà ấy cũng sẽ giúp Tôn Đình chấn chỉnh những trò đê tiện này!

Vì vậy, bà Vương đã giúp Tôn Đình loan tin rằng đứa trẻ bị chôn ở núi sau đã bò ra ngoài.

Như câu nói “Không làm chuyện trái lương tâm không sợ quỷ gõ cửa”, Hứa Lâm Hoa thật thiếu sót, bỏ thuốc hại con.

Vương quả phụ nói, nhất định sẽ khiến Hứa Lâm Hoa khủng hoảng, anh ta sẽ không ngừng đoán đứa trẻ rốt cuộc ở nơi nào, hoài nghi đứa trẻ có thật từ trong đất bò ra ngoài tìm anh ta hay không.

Trên thực tế, vào đêm đứa trẻ được chôn cất trên núi, cô đã nhờ góa phụ Vương giúp đưa nó ra.

Góa phụ Vương nói, khi đưa con búp bê silicon ra ngoài, chiếc quan tài bằng gỗ đã bị vỡ, máu từ thịt lợn chết cũng thấm vào đất.

Có lẽ ra khi chôn cất quan tài Hứa Lâm Hoa đã dùng sức quá mạnh, đóng đất quá chặt khiến quan tài bị nát.

Bà Vương đưa con búp bê silicon nhồi thịt lợn chết cho Tôn Đình, cô đã đặt con búp bê vào máy nước nóng tại nhà ở thành phố.

Cô muốn đặt nó vào tường, nhưng tường chịu trọng lực, không thể di chuyển.

Nhưng bất kể thế nào, Hứa Lâm Hoa đã hoàn toàn điên rồi, mục tiêu hãm hại ngược lại anh ta đã thành công.

16.

Dưới ánh nắng ấm áp, làn gió hiu hiu, thổi bay cô gái nhỏ đang nằm trong xe nôi cách đó không xa.

Con bé cười khúc khích, vui vẻ khi nhìn vào chiếc chuông trên xe đẩy.

Tôn Đình không thể không cười.

Cô nghĩ, khi con gái lớn lên, cô sẽ nói với con gái:

"Tình yêu luôn là sự cố gắng của hai người. Mong con gặp được người yêu trưởng thành. Mong con bớt tổn thương trong cơn u mê, mong con mau chóng tỉnh ngộ lúc còn kịp."

17.

Trong phòng bệnh, bệnh viện tâm thần.

Sau khi mẹ con Tôn Đình và bác sĩ tâm lý rời đi, tôi không giả vờ phát điên nữa.

Tôn Đình bỏ cho tôi một lượng nhỏ thuốc, tôi chỉ ở trong trạng thái xuất thần, nhưng không đến mức phát điên.

Tôi không ngừng kêu gào, bởi vì chỉ có trở thành người điên tôi mới có thể hoàn toàn thoát khỏi Tôn Đình.

Tôi hiểu Tôn Đình, cô ta sẽ không ly hôn với tôi.

Kế hoạch của tôi đã thất bại hoàn toàn, tôi sẽ sống dưới cái bóng của Tôn Đình

Việc gϊếŧ đứa trẻ, bất luận về đạo đức, hay pháp luật, cô ta cũng chiếm thế thượng phong.

Vì vậy, cô ta sẽ cố gắng hết sức để hạ nhục tôi, mắng mỏ, bắt nạt tôi và thậm chí cải tạo tôi.

Cô ta sẽ bắt tôi từ bỏ tất cả vốn sở hữu trong công ty và biến tôi thành một người máy được lập trình sẵn:

Ở nhà, anh ấy là một chuyên gia dọn dẹp, một chiếc thùng rác đầy cảm xúc…

Anh ấy trở thành một người đàn ông tốt với động cơ chuyển động vĩnh viễn trên giường, ở công ty anh ấy trở thành một người siêu khéo léo…

Đây là định nghĩa của Tôn Đình về một người đàn ông tốt, nhưng không phải là cuộc sống mà tôi mong muốn.

Cô ta luôn cảm thấy rằng, nếu một người đàn ông yêu cô ta, anh ta nên thay đổi vì cô ta.

Tôn Đình khiến tôi ngày càng trở nên không giống chính mình, càng ngày càng sợ, không dám chống lại cô ta, càng ngày càng thiếu quyết đoán, và càng ngày càng vô dụng.

Trái tim của tôi dần dần thức tỉnh mà hét lên: "Tại sao luôn muốn tôi thay đổi? Tôn Đình, khi nào em mới có thể thay đổi vì tôi? Tôn Đình, em đừng mắng tôi tàn nhẫn như vậy được không?"

Thay đổi, là lưỡi dao nhẹ nhàng mà tàn nhẫn nhất.

Có lẽ, cô ta chỉ muốn giúp tôi thay đổi tốt hơn bằng cách xúc phạm tôi.

Cô luôn tin rằng, dưới cây gậy, sẽ đào tạo được một người chồng đầy tiền đồ.

Cô ta luôn tin rằng, một ngày nào đó cô ta sẽ hoàn toàn thức tỉnh tôi, và ngày đó tôi sẽ thực sự nỗ lực.

Nhưng tôi không chấp nhận cách này.

Tôi không thể chịu đựng được nỗi đau khi bị cô ta huấn luyện nữa.

Còn không bằng ở lại bệnh viện tâm thần này.

Nơi này thật tốt, hơn nữa cũng sẽ không có người mắng tôi là kẻ vô dụng nữa…

~Hoàn chính văn~