Có Thể Nào Không Dính Bụi

Chương 69

Cuộc sống về già đều sẽ ấm áp hẳn lên.

Buổi luyện tập hôm nay dừng lại giữa chừng vì sự cố bất ngờ của Trần Phương Thu Dương, Hạ Triêm không có gì để làm nên chạy đến phòng làm việc của Từ Vi Trần để quấy rối hắn.

Hôm nay phòng làm việc chỉ có một mình Từ Vi Trần, cậu liền nảy ra ý tưởng xấu.

"Giáo sư Từ, em vào được không?" Hạ Triêm giả vờ đứng ở cửa gõ cửa.

Từ Vi Trần cũng phối hợp với cậu: "Mời vào."

"Giáo sư Từ bận thế? Đã gần năm giờ rồi mà vẫn chưa tan làm?"

"Ừ, rất nhiều việc."

Hạ Triêm đi về phía bàn làm việc của hắn, thuận thế ngồi lên đùi đối mặt với Từ Vi Trần.

Từ Vi Trần bị cậu quấy rầy vẫn không ngừng bút trong tay, tiếp tục ghi chép gì đó vào sổ, đến cả hơi thở cũng không rối loạn, thật đúng là giáo sư tốt tọa hoài bất loạn*.

*Tọa hoài bất loạn: Ngồi mà trong lòng không loạn, ý chỉ người đoan chính, ở cạnh người mình thích mà không nảy sinh ý định xấu xa.

Phòng làm việc này của hắn lớn hơn phòng bên học viện văn học, Hạ Triêm chưa từng làʍ t̠ìиɦ với hắn ở đây, cậu muốn nếm thử mùi vị như thế nào.

Hạ Triêm từ từ cởi cà vạt của Từ Vi Trần, hỏi hắn: "Giáo sư Từ đang bận gì đó?"

"Là luận văn của sinh viên, có một vài vấn đề nhờ tôi sửa giúp." Hắn đáp một cách bình tĩnh thong dong.

Từ Vi Trần vờ như không nhìn thấy động tác Hạ Triêm, nhưng cũng không ngăn cậu cởi đồ của mình, Hạ Triêm không nắm chắc thái độ của hắn, vì vậy ghé vào tai Từ Vi Trần hỏi: "Giáo sư Từ có muốn nếm thử cảm giác làʍ t̠ìиɦ với sinh viên không?"

Từ Vi Trần nghiêm trang nói: "Tôi là đàn ông đã có vợ, xin bạn học này hãy tự trọng."

Hạ Triêm phối hợp với hắn nói: "Thử đi mà, sư mẫu sẽ không phát hiện đâu."

Cậu đã cởϊ áσ sơ mi của Từ Vi Trần, sờ lên l*иg ngực hắn, cố ý dịu giọng dụ dỗ hắn: "Lỗ nhỏ của Triêm Triêm rất ướt rất mềm, giáo sư có muốn thử nhét dương v*t lớn vào không?"

Từ Vi Trần lộ ra vẻ nhẫn nhịn, Hạ Triêm thò tay vào trong quần tây của hắn, sờ nắn chày thịt đã thức tỉnh, cười đắc thắng nói: "dương v*t của giáo sư Từ cứng rồi nè."

"Triêm Triêm, như vậy là không đúng, đây là vụиɠ ŧяộʍ." Từ Vi Trần vẫn đang cố gắng giảng giải cho cậu.

Hạ Triêm cởϊ qυầи, ném sang một bên cùng với qυầи ɭóŧ, cọ miệng huyệt mềm mại của mình vào dương v*t của Từ Vi Trần, vẻ mặt mơ màng, "Giáo sư Từ ban đêm đều là của sư mẫu, ban ngày là của Triêm Triêm, có được không?"

Từ Vi Trần cũng không nhịn được nữa, cầm dương v*t cắm lút cán vào miệng huyệt, khoảnh khắc sung sướиɠ khiến cả hai khẽ rên.

"Đĩ nhỏ, dụ dỗ giáo sư phạm sai lầm." Từ Vi Trần cắn tai cậu nói.

"Rõ ràng là giáo sư dụ dỗ Triêm Triêm trước, giáo sư cầm thú mỗi ngày đều nhìn chằm chằm mông của Triêm Triêm."

Từ Vi Trần mỉm cười, thoát vai, hỏi cậu: "Tôi nhìn chằm chằm mông của em mỗi ngày từ bao giờ?"

"Từ Vi Trần, có phải anh đã quên hồi mới khai giảng anh nói anh lên lớp nhìn thấy em là cứng rồi không?"

"Ò, hình như là có chuyện như vậy." Từ Vi Trần thừa nhận.

Hạ Triêm từ từ đung đưa eo mông, ve vuốt dương v*t Từ Vi Trần, khiến hai người tê cả da đầu vì sướиɠ.

Cuối cùng, Từ Vi Trần lại bắn vào lỗ sau của cậu, tϊиɧ ɖϊ©h͙ quá nhiều, giữ không hết, Từ Vi Trần bèn để cậu ngậm trước, về đến nhà rồi vệ sinh lại.

Hạ Triêm ngậm tϊиɧ ɖϊ©h͙ của hắn suốt dọc đường, cả người nhộn nhạo, nóng lòng muốn làm thêm một nháy, về nhà liền ôm Từ Vi Trần động dục, lại làm thêm lần nữa ở trên giường.

Sau khi làm xong, Từ Vi Trần hỏi cậu: "Sách luyện nghe vẫn chưa làm xong à?"

Xuất phát từ mục đích nào đó, Hạ Triêm chơi xấu nói: "Đến khi nào em không cương được nữa thì em sẽ làm bài cuối cùng."

Từ Vi Trần cực kỳ không biết xấu hổ nói: "Ham muốn tìиɧ ɖu͙© của tôi rất dồi dào, e rằng đến khi em bảy mươi, tám mươi tuổi tôi vẫn sẽ muốn làʍ t̠ìиɦ với em."

"A... Từ Vi Trần em còn phải bị anh ** hơn năm mươi năm á..."

"Nuốt lời?" Từ Vi Trần đặt tay vào tay Hạ Triêm, hai chiếc nhẫn trên ngón áp út đan vào nhau.

Hạ Triêm hôn hắn, "Vậy từ hôm nay em phải bảo dưỡng cho thật tốt, phấn đấu để đến bảy mươi tuổi vẫn có thể ngoáy mông."

Từ Vi Trần nở nụ cười, "Tôi cũng phấn đấu để tám mươi tuổi vẫn có thể ** Hạ Triêm Triêm lêи đỉиɦ."

Hạ Triêm cũng cười theo hắn, thực ra thời gian yêu đương với Từ Vi Trần ngày càng dài, ngoại trừ cảm xúc mãnh liệt củi khô lửa bốc, giờ đây cậu cũng thích lặng yên nằm tán gẫu hoặc cùng học với hắn.

Đến một ngày khi hai người đã cái độ bảy mươi tám mươi, sẽ tuyệt biết bao khi cùng nhau ngồi trên ban công phơi nắng và hồi tưởng về tuổi trẻ điên cuồng.

Trong lòng Hạ Triêm vừa có chút ý nghĩ ấm áp thì dương v*t chôn sâu trong cơ thể cậu lại dần dần bắt đầu phồng lớn, Từ Vi Trần vuốt ve cơ thể Hạ Triêm, "Hạ Triêm Triêm, chúng ta bắt đầu với những gì trước mắt đã, trước tiên thỏa mãn nhu cầu quá mức dồi dào của giáo sư của em nhé, được không?"

Hạ Triêm khó hiểu, "Từ Vi Trần, tϊиɧ ɖϊ©h͙ của anh dùng mãi không hết sao?"

Chẳng biết sao mà câu nói này khiến Từ Vi Trần đang độ ba mươi cảm thấy bị thách thức, hắn nói: "Thử xem."

"Thử cái gì?"

"Thử xem tôi có thể bắn đầy em không."

"Từ Vi Trần... Anh đừng đến đây... Xin anh mà... A..."

Hạ Triêm đã không gì để bắn nhưng Từ Vi Trần lại hết lần này đến lần khác bắn vào trong cơ thể cậu, Hạ Triêm đếm không xuể bao nhiêu lần, cậu chỉ biết bụng mình đã chứa đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Từ Vi Trần, hơi nhúc nhích một chút là sẽ có tiếng nước.

Hạ Triêm nước mắt giàn giụa, "Đừng làm nữa mà, em thật sự không được..."

Từ Vi Trần thương tiếc lau nước mắt cho cậu, nói một cách đầy thương cảm: "Hạ Triêm Triêm trở thành lọ chứa tϊиɧ ɖϊ©h͙ rồi."

Hạ Triêm vẫn còn khẽ run, cậu sụp đổ nghĩ, với năng lực của Từ Vi Trần, cuộc sống của họ có lẽ mãi mãi đều sẽ ấm áp hẳn lên, mãi mãi đều là GV da^ʍ bạo...