Có Thể Nào Không Dính Bụi

Chương 61

Phòng tắm với anh trai

Khi ở trong xe, Hạ Triêm hỏi Từ Vi Trần: "Anh muốn dạy ngành thiết kế thật hả?"

Từ Vi Trần bật cười, "Doạ đứa nhỏ đó thôi."

Hạ Triêm lại tràn đầy mong đợi hỏi hắn: "Vậy anh đã nghĩ xong sẽ dạy gì chưa?"

Từ Vi Trần nói: "Vậy phải phụ thuộc vào ngành ngôn ngữ Anh học kỳ sau sẽ học gì."

Hạ Triêm thoáng chốc chưa kịp phản ứng, vui mừng đến mức muốn ôm Từ Vi Trần gặm hai cái.

Vậy nên nói nhân sự thay đổi thật sự là thứ rất thần kỳ, mấy tháng trước, Hạ Triêm khổ não không thôi vì chọn lớp của Từ Vi Trần, nhưng bây giờ lại muốn được học lớp của hắn mãi thôi, đối với việc này, Hạ Triêm đúng là vả mặt chan chát.

Sau bữa tối là thời gian học tập, Hạ Triêm và Từ Vi Trần cùng nhau làm việc và học tập trong phòng sách, đoán chừng gần đây Từ Vi Trần lại bắt đầu nghiên cứu chủ đề mới, trên bàn chất đầy sách, mỗi lần hắn gõ bàn phím vài lần lại sẽ lật sách tra cứu cẩn thận, vẻ mặt luôn tập trung.

Và Hạ Triêm sẽ lặng lẽ ngẩng đầu quan sát Từ Vi Trần trong thời gian nghe, cuốn sách luyện nghe của cậu chỉ còn năm bài, nhưng vì mục đích nào đó mà cậu không viết chúng mà lấy sách giáo khoa tiếng Anh tổng hợp ra sắp xếp các ghi chú.

Bên tai là tiếng lật sách sột soạt của Từ Vi Trần cùng với tiếng gõ bàn phím, nghe vào có thể làm cho người rất bình tĩnh, Hạ Triêm cực kỳ tập trung, trong một đêm đã hoàn thành việc mà cậu từng trì hoãn suốt một tuần mà không hề hay biết.

Cậu phát hiện chứng mất tập trung khi vừa đọc sách hình như đã biến mất, cảm giác bối rối và hoảng sợ trong lòng theo thời gian cũng trở nên ít hơn, có vẻ như đúng là cậu có hỏi thiếu người quản.

Hạ Triêm vất vả lắm mới vào trạng thái, thì Từ Vi Trần đột nhiên đóng máy vi tính, nói với cậu: "Hạ Triêm Triêm, em không đúng giờ."

"Hả?" Hạ Triêm cầm điện thoại qua xem, chín giờ ba mươi mốt, "Mới lệch có một phút mà, đừng chấp hành nghiêm ngặt vậy chứ."

Từ Vi Trần vòng qua bàn làm việc và đi đến trước mặt, "Vốn dĩ không đến nỗi, nhưng vì mục tiếp theo là làʍ t̠ìиɦ cho nên một phút cũng không thể thiếu."

Hạ Triêm bỏ bút xuống, vươn tay về phía hắn: "Vậy anh bế em đi tắm."

Từ Vi Trần ôm mông cậu bế lên, Hạ Triêm theo đó vòng chân quanh eo hắn, nằm úp sấp ghé vào tai hắn nói: "Nhưng sách luyện nghe của em vẫn chưa làm xong ý."

Từ Vi Trần nghiêng đầu hôn lên vành tai cậu và hỏi: "Lần này lại muốn chơi cái gì?"

Trong đầu Hạ Triêm chợt lướt qua vô số hình ảnh tà râm, cuối cùng quyết định: "Vậy thì ngụy huynh đệ dưỡng thành đi."

Hạ Triêm tắm rửa trong phòng tắm, nước ấm xối lên người rất thoải mái, đương lúc hưởng thụ, cửa phòng tắm đột nhiên bị đẩy ra.

Là Từ Vi Trần đã bước vào theo chỉ dẫn của đạo diễn Hạ.

Hạ Triêm lập tức nhập diễn, mềm giọng hô: "Anh Vi Trần, sao lại vào đây?"

Từ Vi Trần suýt nữa bị giọng nói của cậu gọi bắn, tiến lên ôm lấy cậu, "Đến tắm cho Triêm Triêm đó."

Cả hai người đều trần như nhộng, hạ thân dính vào nhau không chút trở ngại, cả hai đã cương, nhưng Hạ Triêm vẫn cứ phải giả vờ ngây thơ, tò mò hỏi hắn: " Anh Vi Trần ơi, tại sao phía dưới đột nhiên to lên ạ?"

Miệng cậu nói rất hồn nhiên, nhưng thực tế nụ cười trên mặt vừa hư hỏng vừa kɧıêυ ҡɧí©ɧ, Từ Vi Trần phối hợp diễn kịch với cậu, cầm tay cậu đưa xuống phần dưới của mình.

"Triêm Triêm, còn nhớ lời anh trai nói với em không? Qua sinh nhật mười tám tuổi là phải cho anh cắm vào lỗ da^ʍ nhỏ."

Hạ Triêm dựa vào ngực Từ Vi Trần, vô cùng yếu ớt nói: "Triêm Triêm không biết 'lỗ da^ʍ nhỏ' là gì ạ."

Từ Vi Trần đưa tay vào khe mông của cậu, xoa ấn miệng lỗ mềm mại, đã mấy ngày họ không làʍ t̠ìиɦ, nơi này của Hạ Triêm khôi phục như lúc ban đầu, giống như thật sự chưa từng nếm mùi cu, hắn cắm một đốt tay vào, nói cho cậu biết: "Đây chính là lỗ da^ʍ của Triêm Triêm, chảy ra rất nhiều nước da^ʍ rồi nè."

Hạ Triêm cố ý lấy tay chạm vào dương v*t của hắn, đầu ngón tay lướt nhẹ trên đó, lại hỏi Từ Vi Trần: "Tại sao chỗ này của anh lại trở nên to và cứng thế ạ?"

Từ Vi Trần nói với giọng điệu khá học thuật: "Đây là dương v*t của anh trai, chỉ dùng để cắm vào lỗ da^ʍ nhỏ của Triêm Triêm, lỗ da^ʍ ăn dương v*t vào sẽ sinh ra kɧoáı ©ảʍ, Triêm Triêm muốn thử không?"

"Muốn ạ..."

Từ Vi Trần đưa cả ngón tay vào trong lỗ sau của cậu, thấp giọng nói: "Vậy Triêm Triêm thuật lại những gì anh trai vừa nói đã nào."

Hạ Triêm ngoan ngoãn nói: "dương v*t lớn của anh trai chỉ dùng dùng để cắm vào lỗ da^ʍ nhỏ, bị cắm vào sẽ rất thoải mái, Triêm Triêm muốn bị anh trai cắm vào ạ."

"Ngoan, tự đỡ nó cắm vào đi." Từ Vi Trần để Hạ Triêm cầm dương v*t của mình, giao quyền chủ động cho cậu.

Mặc dù bây giờ Hạ Triêm đóng vai một đứa ngốc ngây thơ, nhưng trên thực tế cậu là tấm chiếu cũ đã trải nát đường đua, nên phần đầu của Từ Vi Trần mới cọ vào là lỗ sau của cậu đã nuốt vào một phần, lỗ thịt được thức tỉnh ký ức vui sướиɠ nơi sâu nhất, ngậm lấy dương v*t của Từ Vi Trần, mυ'ŧ mạnh vào.

Từ Vi Trần cảm thán: "Lỗ da^ʍ của Triêm Triêm mυ'ŧ giỏi quá, mυ'ŧ dương v*t thật thoải mái, xem ra Triêm Triêm trời sinh là để được anh trai ***."

Hạ Triêm rêи ɾỉ, "Ưʍ... lỗ nhỏ của Triêm Triêm cũng thật thoải mái... dương v*t của anh trai thô quá lớn quá..."

Từ Vi Trần đè cậu lên tấm kính phủ đầy hơi nước, từ phía sau giã sau vào lỗ nhỏ của Hạ Triêm, đưa dương v*t đến nơi sâu nhất, sau vài ngày trống rỗng, cuối cùng thân thể cũng được kết hợp với nhau, hai người đồng thời thở dài thỏa mãn.

"Anh ơi, mau động đi... Triêm Triêm muốn bị dương v*t lớn của anh trai chơi..."

Từ Vi Trần nghiêng người hôn cậu, sau một nụ hôn sâu, hắn ưỡn thẳng eo để dương v*t từ từ đâm vào trong lỗ nhỏ của Hạ Triêm.

Nhịp điệu thở dốc của Hạ Triêm hoàn toàn đồng đều với nhịp điệu nắc của hắn, mỗi khi Từ Vi Trần đỉnh vào nơi sâu nhất cậu sẽ phát ra một tiếng kêu rất cao, Từ Vi Trần thật sự ** quá giỏi, mỗi lần đỉnh vào đều đâm ngay chõ điểm G của cậu, kɧoáı ©ảʍ trực tiếp truyền đến toàn thân.

"Nhanh lên... Anh ơi nhanh nữa lên... A a a thoải mái quá a..."

Từ Vi Trần tăng tốc độ ** theo lời cậu, mông Hạ Triêm bị vỗ 'bành bạch' vang vọng, tốc độ ngày càng nhanh, kɧoáı ©ảʍ tích tụ ngày càng nhiều, dòng điện chung quanh cơ thể hai người, khiến hai cơ thể dây dưa quấn lấy nhau trầm mê trong tìиɧ ɖu͙©.

Hạ Triêm bị ** đến sắp không thở nổi, rêи ɾỉ đứt quãng: "A... Nhanh quá a... dương v*t của anh trai ** Triêm Triêm sướиɠ lắm... A ân... Sâu quá đi..."

Từ Vi Trần vuốt mái tóc ướt đẫm của cậu ra sau, thấp giọng hỏi cậu: "Triêm Triêm có muốn luôn luôn bị anh trai ** không nào?"

"Muốn... Um... Muốn luôn luôn bị anh trai **... Sướиɠ lắm ạ..."

"Bị anh trai ** đái luôn có được không?"

Hạ Triêm bị lời nói của hắn kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến mức trực tiếp bắn tinh.

"A... Lêи đỉиɦ... Bị anh trai ** lêи đỉиɦ rồi..."

Từ Vi Trần không cho cậu cơ hội để thở, tiếp tục thẳng lưng ** cậu hùng hục, Hạ Triêm bị ** run rẫy cả người, kɧoáı ©ảʍ thật sự mãnh liệt quá mức, cuối cùng, sau khi cầm cự cho đến khi Từ Vi Trần bắn, cậu lại bắn lần nữa.

Hạ Triêm sờ bụng mình, nói: "Anh trai bắn ở trong."

Từ Vi Trần ôm cậu, đổi tư thế, lần nữa tiến vào từ chính diện, áp vào môi Hạ Triêm, nói: "Bắn thêm cho Triêm Triêm nhiều nữa, để Triêm Triêm mang thai con của anh trai, có được không em?"

Hạ Triêm lêи đỉиɦ hai lần liên tiếp, cậu có hơi quá sức, "Từ Vi Tr, anh đợi đã, chúng ta nghỉ một lát rồi làm tiếp."

Từ Vi Trần nhẹ nhàng mỉm cười, "Không được."

Nói xong, hắn lại giã hăng say vào cơ thể cậu, ** cho cậu rêи ɾỉ chẳng thể liền mạch.

Từ Vi Trần ** quá nhanh, Hạ Triêm nào chịu nổi cú giã mãnh liệt như thế, nhưng sau mười mấy phút cậu lại bắn tinh lần nữa.

Hạ Triêm lại đỏ vành mắt, nhưng Từ Vi Trần không cho cậu thời gian nghỉ ngơi, đâm ầm ầm vào chỗ tê dại nhất của cậu, hôm nay cậu lêи đỉиɦ quá nhiều lần, thật sự sắp không xong, khóc nức nở nói: "Từ Vi Trần anh tha cho em đi... A a a em không được... Quá nhanh... A..."

Đã mấy ngày hắn không làʍ t̠ìиɦ với Hạ Triêm, đã nhẫn nại đến cực hạn từ lâu, lão cầm thú đã tích lũy du͙© vọиɠ trong ba, bốn ngày khiến Hạ Triêm không thể chịu nổi, bình thường Từ Vi Trần vì lo cho sức khỏe của Hạ Triêm nên lần nào cũng chưa tận hứng, hôm nay hắn mắc kệ, hắn chỉ muốn *** cho cậu đái ra.

"A ưʍ.. em không chịu nổi thật mà... bắn không ra..."

"Bắn không ra thì đái cho tôi xem."

Hạ Triêm run lên, dương v*t không thể xuất tinh run rẩy phun ra một dòng chất lỏng màu vàng nhạt.

Thật sự bị *** đái...

Trong lúc bắn nướ© ŧıểυ, một dòng nước mắt đồng thời chảy qua khóe mắt Hạ Triêm, cậu vừa ôm Từ Vi Trần vừa khóc nấc lên.

Từ Vi Trần cũng bắn vào trong cậu, vỗ nhè nhẹ lưng, an ủi cậu: "Sao vậy Hạ Triêm Triêm, sao lại khóc?"

"Em không kiềm được, mất mặt quá."

Từ Vi Trần dịu dàng hôn lên trán cậu, nhẹ giọng nói: "Không sao, Hạ Triêm Triêm bắn nướ© ŧıểυ trông rất đáng yêu."