Nắm giữ cuộc đời của Hạ Triêm mới là Hạ Triêm Triêm
Hạ Triêm nằm nhoài trên vai Từ Vi Trần thở hổn hển hồi lâu, cuối cùng cũng trở lại bình thường, cậu dùng nắm đấm như có như không mà đấm vào ngực hắn, miệng thì hùng hổ: "Từ Vi Trần, đồ không biết xấu hổ, anh còn là giáo sư cơ đấy, em muốn tố cáo với hiệu trưởng."
Từ Vi Trần còn đang liếʍ hôn ngực cậu, hoàn toàn không có ý bỏ qua cho cậu, ngậm núʍ ѵú cậu nói: "Phê đến mức phun tôi một quần đầy nước da^ʍ, em nói ai không biết xấu hổ hơn?"
Hạ Triêm bị hắn liếʍ đến hô hấp cũng rối loạn, "Anh làm gì... Trả lại a..."
Từ Vi Trần lấy trứng rung bên trong lỗ nhỏ ra, cởi cúc quần thay đồ rồi đỉnh vào, Hạ Triêm lại rêи ɾỉ.
"*** em ăn cơm được không em?"
Hạ Triêm bắt đầu hứng thú, càng nghĩ càng hưng phấn, cứ thế ngầm cho phép hắn.
Từ Vi Trần ôm cậu trong tư thế em bé đi tiểu, dương v*t không ngừng ra vào trong c̠úc̠ Ꮒσα của cậu, mỗi một bước lại nắc mạnh vào, đợi đến khi bọn họ đến trước bàn ăn Hạ Triêm đã bị cᏂị©Ꮒ mềm nhũn lần nữa.
Hắn ôm Hạ Triêm ngồi xuống, dương v*t liền thọt vào nơi sâu nhất, khiến cậu cao giọng rêи ɾỉ: "A... *** to đút vào hết rồi..."
"Miệng dưới ăn no, còn miệng trên thì sao?"
"Muốn anh đút em ăn."
Từ Vi Trần cầm cháo trắng nấu với trứng bách thảo và thịt nạc đã nguội vừa đủ ăn trên bàn lên, dùng thìa múc một miếng nhỏ đút vào miệng Hạ Triêm, "Thế nào? Ngon không?"
"Ừm... miệng dưới cũng phải ăn, anh mau nhúc nhích đi."
Từ Vi Trần ôm cậu chậm rãi đĩnh eo, dương v*t dùng sức cọ sát nơi sâu nhất trong lỗ sau, đâm vào điểm da^ʍ nhất với đủ góc độ, cho dù không ** một cách dứt khoát mạnh mẽ thì làm vậy cũng rất sướиɠ.
Nếu bây giờ bọn họ còn làʍ t̠ìиɦ điên cuồng giống như tối qua thì hôm nay không ai có thể ra ngoài mất, vậy nên 'cày cuốc' nhẹ nhàng nhưng sâu sắc như này là vừa phải.
Hạ Triêm từ từ vặn eo phối hợp theo động tác của hắn, để trái phải cọ sát thay vì đâm rút trên dưới, bởi vì vặn eo phải dùng lực, trên cơ thể vốn gầy gò có thể mơ hồ nhìn thấy cả xương sườn, chân cậu kẹp chân của Từ Vi Trần, hai tay chống trên bụng hắn, cả người rặt vẻ bị ** đến mê loạn.
Từ Vi Trần thừa nhận mình mê muội, Hạ Triêm có sự gợi cảm độc nhất của con trai ở độ tuổi của cậu, cậu chân thành và nhiệt tình, cơ thể trẻ trung khỏe mạnh lại tràn đầy sự dẻo dai, bộ dáng trầm mê vào tìиɧ ɖu͙© dâʍ đãиɠ đến thẳng thắn, giờ phút này cậu đang dùng mình lỗ nhỏ da^ʍ dật của mình để làm hài lòng bản thân cũng làm hài lòng hắn, đây chính là toàn bộ lí do khiến Từ Vi Trần không thể cấm dục thành công.
Hắn vốn không định làm gì, là Hạ Triêm đang dụ dỗ hắn.
"Hạ Triêm Triêm..." Từ Vi Trần đột nhiên nói, "Đừng đi học, ở nhà làm nô ɭệ tìиɧ ɖu͙© của tôi đi."
Hạ Triêm kẹp mạnh hắn bằng lỗ sau, "Từ Vi Trần, giáo sư sao lại nói vậy được."
"Như vậy không tốt sao? Không cần lo lắng vấn đề trượt tốt nghiệp, lúc tôi không ở nhà em có thể ở nhà chỉ làm những gì mình thích, chờ khi tôi trở lại em lại như cún con chạy đến trước mặt tôi, sau đó lắc mông nói 'Xin chủ nhân ** lỗ da^ʍ của em', mỗi ngày tôi đều sẽ bắn đầy lỗ nhỏ của em bằng tϊиɧ ɖϊ©h͙, ôm em vừa làʍ t̠ìиɦ vừa ăn cơm như bây giờ, không tốt sao?"
Hạ Triêm quay đầu cắn lên môi hắn, "Từ Vi Trần, anh đúng là phường biếи ŧɦái từ gốc rễ mà!"
Từ Vi Trần kéo đầu Hạ Triêm hôn cậu, đầu lưỡi hung hăng khuấy đảo trong khoang miệng cậu, động tác dưới người cũng càng lúc càng nhanh, hắn không tận lực khống chế thời gian bắn tinh nên đã sắp xuất tinh.
Hạ Triêm đạt tới cao trào trước hắn một bước, cái miệng nhỏ co rút dữ dội, khiến Từ Vi Trần trực tiếp bắn ra.
"Từ Vi Trần, sao anh đột nhiên lại nhanh hơn thế?" Hạ Triêm hỏi hắn.
Từ Vi Trần không rút ra khỏi lỗ nhỏ của cậu ngay mà cứ ôm cậu ở tư thế này, vùi mặt vào vai cậu.
Hạ Triêm có thể cảm nhận được tâm trạng hắn có hơi không ổn, bèn dịu giọng hỏi hắn: "Anh sao vậy hả, Từ Vi Trần Trần?"
"Bé yêu đừng sợ tôi..." Giọng nói của hắn nặng nề khác thường, "Trong đầu tôi luôn có rất nhiều suy nghĩ rất biếи ŧɦái, những điều tôi bày tỏ vừa rồi không đáng sợ bằng một nửa so với tưởng tượng thật sự của tôi, thỉnh thoảng nhìn em ngủ trong lòng tôi lại không kìm được muốn trói em trên giường, vĩnh viễn không cho em xuống giường, muốn giam cầm em, dùng một vài ám thị tâm lý để biến em thành nô ɭệ tìиɧ ɖu͙© chỉ biết là đòi tϊиɧ ɖϊ©h͙ với tôi, cả đời chỉ có thể sống dựa vào tϊиɧ ɖϊ©h͙ của tôi."
Nói không giật mình là giả, đây là lần đầu tiên Từ Vi Trần có cảm xúc tiêu cực như vậy, nhưng Hạ Triêm lại cảm thấy Từ Vi Trần như vậy chân thực hơn, không phải hoàn hảo không có kẽ hở, hắn cũng có khuyết điểm của mình.
"Vậy anh thật sự sẽ làm vậy với em sao?" Hạ Triêm hỏi hắn.
Từ Vi Trần ôm chặt người trong lòng hơn nữa, "Sẽ không, vĩnh viễn sẽ không."
"Vậy thì không sao, ai cũng sẽ có ý nghĩ kỳ quái mà, nói ra không sợ anh chê cười chứ khi ba mẹ em ly hôn, em còn từng nghĩ có phải em tự sát thì bọn họ sẽ quay về bên nhau không."
"Những suy nghĩ đó lặp đi lặp lại trong đầu tôi, nhưng mà Hạ Triêm Triêm tôi không nỡ..." Từ Vi Trần nhẹ giọng nói, "Tôi biết rất rõ người nắm giữ cuộc đời Hạ Triêm là Hạ Triêm Triêm, Hạ Triêm chỉ có cái xác trống rỗng không phải Hạ Triêm Triêm của tôi, tôi cũng không nỡ làm vậy với em."
Hạ Triêm đột nhiên mỉm cười, "Từ Vi Trần Trần, anh đang nói vè đọc nhịu đó hả (vè khó đọc, nên dễ líu lưỡi)?"
Từ Vi Trần cuối cùng cũng nói năng có khí phách: "Hạ Triêm Triêm, tôi nhất định phải để em trở thành một người đàn ông ưu tú có thể một mình chống đỡ một phương. Từ hôm nay trở đi, em vẫn phải nộp điện thoại di động trong lớp của tôi."
Hạ Triêm phản ứng kịp, chửi ầm lên: "Mẹ anh Từ Vi Trần, anh nói lắm thế không phải là ép em học môn kinh tế vi mô của anh à!"
Từ Vi Trần hôn lên cổ cậu một cái, "Đây là bài huấn đầu tiên cho em, bán thảm trước khi đưa ra yêu cầu."
"Vậy tất cả những gì anh nói trước đó đều là xạo lờ à?"
"Cũng không hẳn, cho nên Hạ Triêm Triêm nếu em không chăm chỉ học tập thì có nguy cơ bị tôi nhốt lại làm nô ɭệ tìиɧ ɖu͙© đó."
"..." Cứu mạng, ai đó mau tới cứu con với.