Có Thể Nào Không Dính Bụi

Chương 29:  

Buổi sáng kỳ diệu

Bọn họ về nhà vào khoảng mười giờ tối, rửa mặt xong liền ôm nhau ngủ.

Hạ Triêm hiếm khi được ngủ yên ổn như thế, cậu có cái tật luôn dễ thức giấc vào lúc nửa đêm, thế nhưng hôm nay lại ngủ một giấc đến tận hừng đông.

Lúc tỉnh lại, Từ Vi Trần đang vuốt ve ngón tay của cậu trong chăn, nhẹ giọng nói với cậu: "Chào buổi sáng."

Hạ Triêm mỉm cười, "Chào buổi sáng, giáo sư Từ."

Từ Vi Trần nhìn vào mắt cậu, hỏi: "Hôm nay ngài cũng không chịu để tôi đưa ngài đến trường sao?"

Trước đây Hạ Triêm đã vài lần theo Từ Vi Trần về nhà vào thứ năm rồi không cho hắn đưa mình về trường, chủ yếu là vì sợ bị người khác nhìn thấy gây phiền phức, nhưng bây giờ thì khác, bây giờ bọn cậu là quan hệ nghiêm túc, có bị phát hiện cũng không sợ người ta đàm tiếu.

Hạ Triêm nói một cách dứt khoát: "Từ Vi Trần, em muốn đến trường cùng anh!"

Từ Vi Trần nắm tay cậu, thơm lên mu bàn tay một cái, thấp giọng nói: "Được."

Từ Vi Trần dậy trước, thay áo sơ mi âu phục và quần tây trước gương, Hạ Triêm từng có may mắn nhìn thấy tủ quần áo của hắn, trên đó treo một dãy áo sơ mi trắng tinh, còn tủ bên cạnh là một dãy âu phục, Hạ Triêm hỏi hắn tại sao lại mua nhiều đồ giống hệt nhau như vậy, thế mà Từ Vi Trần lại có thể nói ra sự khác biệt giữa từng chiếc áo sơ mi và âu phục từ đường cắt, chất liệu vải cho đến tay nghề.

Hắn còn có cả một khung lưới chỉ để treo cà vạt, nhìn thoáng qua ít nhất cũng có năm mươi, sáu mươi cái, cái này thì Hạ Triêm có thể phân biệt được, hoa văn của chiếc đều khác nhau, điểm chung duy nhất là chúng nó đều trông rất đẹp. Và tầng trong cùng của tủ quần áo chuyên dùng để đựng các loại phụ kiện nhỏ, chẳng hạn như kẹp cà vạt, kẹp cổ áo sơ mi, ghim cài, Từ Vi Trần thật sự là một người đàn ông có lối sống rất tinh tế.

Hạ Triêm tự xét lại mình, tủ quần áo của cậu chỉ nhét toàn đồ đạc, thỉnh thoảng mở cửa tủ sẽ có vài món ngẫu nhiên rơi xuống, mỗi khi chuyển mùa thì quá trình tìm quần áo khá là gian nan.

Hạ Triêm ôm lấy Từ Vi Trần từ phía sau, ghé vào tai hỏi hắn: "Giáo sư Từ ơi, nếu không anh dạy em cách sắp xếp quần áo đi nha?"

Từ Vi Trần đã mặc xong áo sơ mi và quần, đang đeo cà vạt trước gương, mà Hạ Triêm cứ tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ dán vào, cái tay còn hư hỏng mò vào trong quần hắn, hắn liếc nhìn xuống, nhưng không ngăn cậu lại.

Hạ Triêm được hời còn ra vẻ, lại hỏi: "Giáo sư Từ có thể dạy em cách thắt cà vạt không?"

Từ Vi Trần nở nụ cười: "Ngài muốn thắt giúp tôi à?"

"Không phải, em chủ yếu muốn biết cách cởi ra thôi."

Từ Vi Trần thở dài: "Hạ Triêm Triêm, lát nữa ngài còn có lớp đó."

Sắc mặt Hạ Triêm nhất thời trầm xuống, bĩu môi buông tay, vẻ mặt mất hứng nằm trở lại giường.

"Hạ Triêm Triêm..." Từ Vi Trần xoay người ngồi bên mép giường, nhẹ nhàng vuốt ve gò má của cậu, "Túng dục là không tốt."

"Nhưng em muốn làʍ t̠ìиɦ với anh á! Tối hôm qua mới làm ba lần anh đã nói không thể làm tiếp, sáng nay lại không thể làm, em sống trên đời này còn ý nghĩa gì nữa!"

Từ Vi Trần bị lời nói của cậu chọc cười, "Ý nghĩa sống của ngài trên đời là làʍ t̠ìиɦ à?"

Hạ Triêm không nói, làm bộ ra vẻ tập trung chơi điện thoại.

Từ Vi Trần đã lâu không lên tiếng, tâm lý Hạ Triêm dần dần có hơi hoảng, cậu nghĩ liệu có phải tính cậu tệ quá hay không, luôn muốn Từ Vi Trần chiều theo cậu, nhưng Từ Vi Trần đâu có mắc nợ cậu đâu chứ...

Hạ Triêm ném điện thoại qua một bên, thành khẩn xin lỗi hắn: "Thôi mà xin lỗi, là lỗi của em, đúng là em không nên túng dục quá độ."

Nhưng Từ Vi Trần đột nhiên ôm cậu từ trong chăn lên, nhẹ giọng nói: "Hạ Triêm Triêm, ngài muốn chơi thì tôi sẽ để ngài chơi cho đã."

Cậu còn chưa kịp rõ vậy là ý gì, Từ Vi Trần đã mở ngăn kéo ra, lấy ra một thứ gì đó và không chút do dự nhét vào lỗ hậu của Hạ Triêm.

Tối hôm qua làm kịch liệt, lỗ hậu của Hạ Triêm vẫn chưa hoàn toàn khép lại, dễ dàng hút thứ đó vào, có hơi lạnh và mềm, Hạ Triêm liền hỏi: "Anh nhét cái gì vào em vậy?"

"Love egg."

Hạ Triêm suýt chút nữa đã đạp chết Từ Vi Trần tại chỗ, "Anh cho em thứ kia làm gì!"

Hắn cầm điện thoại lên, mở một ứng dụng, dịu giọng nói với Hạ Triêm: "Hạ Triêm Triêm, tôi phải nhắc nhở ngài, điều khiển từ xa đang ở trong tay tôi."

"Đm Từ Vi Trần, đồ biếи ŧɦái!"

Từ Vi Trần nhấc mông Hạ Triêm bế cậu lên, liếʍ hôn cổ cậu, nói với cậu: "Ngài có thể tiếp tục mắng, như vậy tôi càng có lý do dùng thêm đồ trên người ngài."

Hạ Triêm ngậm miệng, không dám nói gì nữa, để mặc Từ Vi Trần ôm cậu vào phòng tắm.

Từ Vi Trần đặt cậu lên bồn rửa mặt, để cậu tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đối diện với gương, khẽ nói: "Đánh răng đi."

Hạ Triêm không biết hắn định giở trò gì, chỉ có thể hợp tác với hắn, vừa định đưa bàn chải đánh răng vào trong miệng, thì quả trứng rung trong c̠úc̠ Ꮒσα đột nhiên rung lên.

Hạ Triêm bị rung đến mức giật bắn mình, suýt đánh rơi bàn chải đánh răng, sau khi quen với cảm giác rung động nhè nhẹ, cậu quay đầu lại mắng Từ Vi Trần: "Anh bị bệnh hả, Từ Vi Trần!"

Từ Vi Trần hơi nhướn mày với cậu, ấn nhẹ vào điện thoại.

"A a a... Sao đột nhiên lại tăng tốc... Ưʍ... Từ Vi Trần anh dừng lại..." Hạ Triêm bị rung động mạnh kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến mức không thể nói hết câu.

Từ Vi Trần ở trước gương nhào nặn đầu v* của cậu, dán vào lỗ tai của cậu nói: "Bé cưng, em đúng là da^ʍ mà, người bình thường đều không chịu được nấc một, vậy mà em không hề có cảm giác, nhất định phải chuyển đến nấc hai mới được."

"Không muốn... Em không muốn..."

"Nào, tôi đánh răng giúp em."

Từ Vi Trần lại cầm bàn chải đánh răng lên, một tay xoa ngực Hạ Triêm, tay kia nghiêm túc đánh răng cho cậu, đã vậy còn dặn cậu: "Khi đánh răng, phải chải lên xuống chứ không phải trái phải."

Bây giờ Hạ Triêm làm gì còn nghe lọt lời hắn nói, trong đầu chỉ có quả trứng rung dưới thân đang không ngừng chấn động kí©ɧ ŧɧí©ɧ huyệt thịt, thứ đó càng rung càng chui vào trong, từ từ trượt vào sâu trong huyệt đạo, mạnh mẽ kí©ɧ ŧɧí©ɧ điểm mẫn cảm.

Kɧoáı ©ảʍ bùng nổ ở bụng dưới, thiêu đốt toàn thân Hạ Triêm, lúc này cậu cực kỳ muốn cao giọng rêи ɾỉ, nhưng miệng lại bị bàn chải và bọt kem đánh răng chặn lại, cậu khó chịu đến mức cả người run rẩy, nước mắt sinh lý tính cũng dần rỉ ra.

Từ Vi Trần đang cố ý dằn vặt cậu, kéo dài quá trình đánh răng vô hạn, còn mỹ kỳ danh viết(*) "chú trọng sức mạnh răng miệng ", cuối cùng khi đánh răng rửa mặt xong, Hạ Triêm đã bị hành hạ đến nhũn cả người.

(*) Mỹ kỳ danh viết ["美其名曰"]: xuất xứ từ tác phẩm "Đằng Dã tiên sinh" của Lỗ Tấn nghĩa là tìm một danh nghĩa tốt đẹp cho một hành động nào đó, để che dấu mục đích thật sự.

"Đường cũng đi không nổi..." Từ Vi Trần ra vẻ ảo não, "Vậy làm sao bây giờ, Hạ Triêm Triêm? Làm sao đi ăn cơm đây?"

Hạ Triêm gục ngã kêu to: "Anh bế em đi... Em không được thật rồi... Ưʍ..."

"Lúc trước dạy ngài, xin giáo sư phải nói thế nào?"

"A a a đừng nhanh vậy mà... Xin ngài đó, giáo sư Từ... Bế em đi ăn cơm đi... Không được, không được... Quá nhanh..."

Hạ Triêm run rẩy không ngừng mà ôm Từ Vi Trần, cứ như vậy mà đạt tới cao trào.

Tϊиɧ ɖϊ©h͙ cậu bắn và dâʍ ɖị©ɧ từ lỗ sau chảy ra dính hết trên quần tây Từ Vi Trần, chất lỏng màu trắng đυ.c đặc biệt rõ ràng trên nền vải đen, Từ Vi Trần dùng đầu lưỡi trêu chọc đầu v* cậu, nói: "Hạ Triêm Triêm, em lại phải giặt quần cho tôi."