Có Thể Nào Không Dính Bụi

Chương 14

Cần mở máy sưởi không?

Từ Vi Trần sáp đến hôn cậu, khẽ giọng chất vấn: "Tại sao trong miệng nhiều lời tục tĩu như vậy?"

"Còn chẳng phải do ông lưu manh quá sao!"

Hạ Triêm vốn vẫn chưa ngừng khóc, bị Từ Vi Trần hôn đến độ sắp không thở được, tàn nhẫn cắn phập lên đầu lưỡi hắn.

Từ Vi Trần than vãn, "Ngài thật quá khó hầu hạ."

Hạ Triêm dùng lời của chính hắn để kích hắn: "Vậy đó, nếu mà thấy tôi khó hầu hạ thì có thể không hầu hạ."

Từ Vi Trần ngắt đầu v* cậu, kề sát vào tai hỏi cậu: "Sao lại thù dai như vậy? Hả?"

"Vậy đó, nếu mà thấy tôi thù dai thì có thể không chọc tôi."

"Không thôi hửm?"

"Vậy đó, nếu mà thấy... ưʍ..."

Từ Vi Trần cúi đầu dùng miệng chặn câu nói luyên thuyên bất tận của Hạ Triêm lại.

Sau một nụ hôn dài nữa, Từ Vi Trần kề lên trán của Hạ Triêm nói: "Vậy đó, nếu mà thấy không mệt thì có thể thêm một lần nữa."

dương v*t của hắn còn cắm trong cơ thể cậu chưa rút ra, gần như mới vừa bắn đã cửng, lúc này tϊиɧ ɖϊ©h͙ đã bắn ra đang chậm rãi ra vào dưới người Hạ Triêm.

Hạ Triêm nín cười mắng hắn: "Thật không biết xấu hổ."

"Nào, dùng chân kẹp tôi đi."

Hạ Triêm duỗi chân vào kẹp lấy eo hắn, kéo Từ Vi Trần ** mình, tiết tấu ban đầu luôn chậm rãi, kɧoáı ©ảʍ cũng êm dịu, nhưng về sau nhiệt tình của hai người nổi lên, động tác dần tăng tốc, tiếng vỗ và tiếng nước từ từ vang lên, Hạ Triêm cũng chậm rãi thả mình vào kɧoáı ©ảʍ mà Từ Vi Trần mang đến cho cậu.

Với sự trợ giúp của Từ Vi Trần, lần này Hạ Triêm chỉ bắn thêm một lần. Cuối cùng khi bắn cùng với hắn, cả người cậu đều mất sức, suýt nữa thì trượt khỏi bồn rửa mặt, Từ Vi Trần nâng mông bế cậu lên, nhẹ giọng hỏi cậu: "Hạ Triêm Triêm, mệt à?"

"Ò... Tôi muốn đi ngủ..."

"Không được, tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn vào nếu không lấy ra sẽ khó chịu."

Hạ Triêm úp mặt vào vai Từ Vi Trần, nhắm mắt và nói với hơi thở mong manh: "Vậy anh làm giúp tôi đi, tôi hết sức rồi."

Từ Vi Trần hôn lên xương quai xanh của cậu, "Vừa rồi nói với ngài nhờ sự giúp đỡ của giáo sư phải nói thế nào?"

"Xin ngài đó giáo sư Từ ơi, lấy ra giúp em đi mà."

"Thuật lại bằng tiếng Anh."

Hạ Triêm bị quấy rồi đến sắp nổi quạu, cố hết sức sắp xếp ngôn ngữ: "Please, Professor. Get your semen out..."

Từ Vi Trần phì cười: "Từ lạ như tϊиɧ ɖϊ©h͙ mà cũng biết, Hạ Triêm Triêm, rốt cuộc thường ngày ngài xem gì đấy?"

Hạ Triêm để lộ vốn từ khó giải thích của mình, giả vờ ngủ không dám phát ra tiếng nữa.

Từ Vi Trần xả nước, ôm Hạ Triêm ngồi vào trong bồn tắm, ngón tay ngoáy ngoáy trong lỗ sau của cậu, giúp cậu móc hết tϊиɧ ɖϊ©h͙ ra ngoài.

Hạ Triêm bị quấy rầy ngủ cũng chẳng yên, oán trách hắn một tăng.

Từ Vi Trần thật sự có thể chịu được cậu, đã vậy mà vẫn có thể cười nói với cậu: "Là ai khăng khăng đòi tôi bắn vào trong hửm? Hạ Triêm Triêm?"

Hạ Triêm rút chim không nhận người, "Dù sao cũng không phải tôi, sao mà tôi có thể yêu cầu chuyện biếи ŧɦái như vậy được."

"Ngài không phải biếи ŧɦái, là tôi."

"Anh vốn là giáo sư đại học biếи ŧɦái ngày thường ngụy trang thành hình tượng nhã nhặn, nhưng thực tế lại cố tình làm khó dễ sinh viên rồi ép sinh viên lên giường, thậm chí còn khăng khăng đòi bắn vào trong cơ thể sinh viên."

Từ Vi Trần không phản bác cậu câu nào, "Ừm, còn gì nữa không?"

Hạ Triêm suy nghĩ, "Còn có dùng cá chà bặc *** sinh viên đến thở gấp không ngừng, bắt ép sinh viên trong lúc bắn tinh phải khóc cho anh xem."

"Ngài đúng thật là tẩy trắng bản thân không còn sót gì..." Từ Vi Trần cắn tai cậu, "Nếu không phải sinh viên ngài dụ dỗ giáo sư, thì giáo sư sẽ phạm sai lầm như vậy sao?"

"Tôi dụ dỗ anh hồi nào cơ?"

Từ Vi Trần cũng học theo cậu cố tình bóp méo sự thật, "Lên lớp cố ý dùng ánh mắt gạ gẫm giáo sư, làm hại giáo sư cương ngay trước mặt mọi người, nhân cơ hội đặt điện thoại lên bục giảng cố tình làm rơi đồ, dụ giáo sư hôn môi với ngài dưới bàn giáo viên."

Hạ Triêm cười mắng hắn: "Từ Vi Trần, đồ lão già thật không biết xấu hổ."

Hôm nay làm ba lần, Hạ Triêm mệt thật, sau khi tán dóc với Từ Vi Trần trong bồn tắm liền ngủ thϊếp đi, cuối cùng lại được Từ Vi Trần ôm về giường.

Không hiểu sao vừa chạm vào giường cậu lại tỉnh dậy ngay, trông thấy Từ Vi Trần mặc quần áo coi bộ chuẩn bị đi ra ngoài, cậu nắm lấy tay hắn rồi hỏi: "Anh đi đâu đấy?"

Từ Vi Trần trả lời rất tự nhiên: "Đi ra ngoài tìm người khác."

Hạ Triêm không còn buồn ngủ chút nào, chửi ầm lên: "Từ Vi Trần, ông là đồ lừa đảo! Chẳng phải ông nói không làm với người khác sao?"

Từ Vi Trần bất đắc dĩ nói: "Ngài không thỏa mãn được tôi mà còn không cho tôi ra ngoài kiếm mồi sao?"

Viền mắt Hạ Triêm lập tức đỏ lên, "Thầy không cần đi, để tôi đi nhừng chỗ cho thầy và đồ đĩ đó tha hồ rong ruổi!"

Cậu vừa định đứng dậy, lại bị Từ Vi Trần đè về, Từ Vi Trần khẽ hôn lên miệng cậu, nhìn vào đôi mắt nói đỏ liền đỏ của cậu, nhẹ giọng nói: "Hạ Triêm Triêm, trò đã biết tôi thích trêu trò mà vẫn bị lừa mãi."

Hạ Triêm nhận ra mình lại bị trêu đùa, giơ chân định đạp Từ Vi Trần nhưng lại bị hắn tóm lấy mắt cá chân rồi hôn nhẹ lên đấy.

Từ Vi Trần nắm lấy hai mắt chân cậu, kéo cậu vào trong l*иg ngực mình, hắn sờ cơ thể nhẵn nhụi của Hạ Triêm, cười nói: "Ngài vẫn luôn thỏa mãn đam mê xấu xa của tôi như thế, tôi sẽ không nhịn được mà luôn muốn chọc ngài khóc."

Hạ Triêm dựa vào người hắn, thấp giọng mắng: "Từ Vi Trần, anh biếи ŧɦái thật đó."

Từ Vi Trần "Ừ" một tiếng, thản nhiên chấp nhận danh xưng "biếи ŧɦái" này.

Hạ Triêm quay trở lại giường, hỏi Từ Vi Trần: "Anh ngủ còn mặc áo sơ mi làm chi? Áo ngủ đâu?"

"Áo ngủ vẫn còn một cái, chỉ có điều tôi muốn nhắc nhở người nào đó đã quên chuyện nào đó lần trước."

Hạ Triêm không biết hắn đang nói gì, bèn dứt khoát mặc kệ nó, cậu đưa tay về phía Từ Vi Trần nói: "Từ Vi Trần, tôi muốn anh ôm tôi ngủ cơ."

"Ừm." Từ Vi Trần nhấc chăn nằm bên cạnh cậu, nhẹ nhàng khoát lên eo cậu.

Không biết tại sao, trước kia thật ra Hạ Triêm đã quen ngủ một mình, nhưng khi Từ Vi Trần ôm cậu ngủ một lầm thì cậu có hơi không thể rời bỏ cảm giác được ôm ngủ.

Từ Vi Trần cuối cùng hỏi cậu: "Có cần bật máy sưới không? Gần đây trời lạnh."

Hạ Triêm nói: "Thôi khỏi đi, tôi... hơi nóng."