Kinh nghiệm tình trường của giáo sư Từ
Từ Vi Trần để Hạ Triêm nằm úp sấp thân trên trên giường, thân dưới quỳ bên giường, tiến vào cậu từ phía sau.
Qυầи ɭóŧ vừa mặc vào lại bị cởi ra, Hạ Triêm hỏi hắn: "Sao ban nãy anh không làm luôn đi? Cứ phải để tôi đi tắm, rửa sạch trơn rồi."
Từ Vi Trần vậy mà lại thở dài, như thể bất đắc dĩ, "Vốn nghĩ làm một lần là đủ, nhưng nhìn thấy ngài khóc lại cương rồi."
Hạ Triêm làm sao có thể bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để mắng hắn, "Anh đúng là đồ cầm thú, không biết xấu hổ!"
"Chuyện này phải trách ngài..." Từ Vi Trần đỡ dương v*t để trên miệng huyệt của cậu, "Ai bảo dáng vẻ vừa rồi của ngài vừa vặn chọt trúng 'fetish'* của tôi."
(*) Raw là "性癖", dịch ra sẽ như đam mê trong chuyện cᏂị©Ꮒ chọe mà theo hướng nghiện í, thấy giờ mọi người thường gọi là 'fetish' nên mình để vậy cho nó đúng chất nha, à mà mình search Trung-Anh vẫn ra 'fetish' luôn.
Hạ Triêm đột nhiên nắm chặt ga trải giường, bởi vì Từ Vi Trần đã hoàn toàn tiến vào trong cơ thể cậu.
"Anh có thể đừng có lần nào cũng đột ngột tiến vào được không! Đau quá!" Hạ Triêm oán trách.
Từ Vi Trần thay đổi góc độ đâm vào điểm mẫn cảm nhất bên trong, hỏi Hạ Triêm: "Đau hay sướиɠ?"
"A... Sướиɠ... Sướиɠ lắm... Mau mạnh lên đi."
Hạ Triêm đối với du͙© vọиɠ rất thẳng thắn, Từ Vi Trần có thể làm cho cậu sướиɠ vậy hắn chính là cha, làm cho cậu đau thì chính là cầm thú.
"Giáo sư Từ sao anh kinh nghiệm phong phú thế... A... Đâm sâu quá... Đừng nhân cơ hội trả thù tôi chứ..."
Cú dập mạnh của Từ Vi Trần khiến cậu nói không nên lời, người đàn ông này biết quá rõ cách mang lại kɧoáı ©ảʍ cho cậu, thậm chí có thể kiểm soát hoàn toàn cả độ dài và chiều sâu của kɧoáı ©ảʍ, lúc muốn nghe Hạ Triêm nói chuyện thì ** từ từ, lúc muốn cậu ngậm miệng thì thẳng lưng điên cuồng ra vào trong lỗ nhỏ của cậu, có thể khống chế góc độ mỗi lần cắm vào và cường độ đưa đẩy vừa phải, Hạ Triêm gần như không quỳ được nữa, hoàn toàn dựa vào thân trên để chống đỡ.
Hạ Triêm thở dốc dồn dập, tiếng rêи ɾỉ trong miệng ngày càng lớn hơn, cậu không thể tin âm thanh ngọt ngấy như thế có thể phát ra từ miệng mình, mỗi nhịp thở của cậu đều ngay chóc khoảnh khắc Từ Vi Trần ** vào miệng huyệt của cậu, tiếng thở dốc hoàn toàn đi theo nhịp điệu của Từ Vi Trần.
Từ Vi Trần còn nhẹ giọng khen cậu: "Giọng của ngài rất gợϊ ȶìиᏂ."
Hạ Triêm liền cố ý phóng đại tiếng thở dốc, gọi đi gọi lại tên hắn, "Từ Vi Trần anh chơi tôi sướиɠ quá... Tôi sắp sướиɠ chết rồi... A ha... Từ Vi Trần tôi thích ciu của anh lắm..."
Người được gọi tên nhỏ giọng nói: "Từ Vi Trần cũng rất thích lỗ nhỏ của ngài."
"Bên trong tôi sướиɠ không? Nước nhiều không?"
"Rất nhiều nước, rất sướиɠ."
Hạ Triêm vẫn không khỏi tích cực: "Vậy tôi xếp hạng mấy?"
Từ Vi Trần lại không trả lời cậu, Hạ Triêm càng muốn nghe đáp án của hắn, vừa siết chặt lỗ nhỏ mυ'ŧ lấy dương v*t của hắn vừa nhấc mông lên chủ động dụ dỗ dương v*t, vào lúc này ưu thế của việc học vũ đạo liền được thể hiện ra, cậu có thể không động chân mà dựa vào sức mạnh của eo để đưa đẩy mông, trong lúc Từ Vi Trần cắm dương v*t vào cậu sẽ xoay eo hùa theo hắn, Từ Vi Trần nhanh thì cậu cũng có thể nhanh hơn, như thể được gắn mô-tơ.
Cuối cùng cậu cũng nghe được tiếng thở trầm thấp không kìm nén được của Từ Vi Trần, Từ Vi Trần vẫn đang nhào nặn mông thịt của cậu, giọng nói không hề nhẹ nhàng, mà có hơi khàn khàn, "Hạ Triêm Triêm, cậu sắp câu chết tôi rồi."
Đây là lần đầu tiên Hạ Triêm nghe thấy Từ Vi Trần gọi mình như vậy, cũng là lần đầu tiên Từ Vi Trần không dùng kính ngữ với cậu trong ngữ cảnh bình thường.
Cậu thừa nhận mình bị lời nói của Từ Vi Trần đảo loạn nhịp tim, cũng thích cảm giác được hắn khen ngợi, Hạ Triêm càng đong đưa eo nhanh hơn, dùng miệng huyệt ve vuốt dương v*t hắn, cậu chỉ muốn nghe thấy chất giọng khàn khàn của Từ Vi Trần khi đắm chìm trong kɧoáı ©ảʍ.
dương v*t của Từ Vi Trần di chuyển càng lúc càng nhanh, nơi liên kết hạ thân của hai người bị rút ra cắm vào quá nhanh mà ma sát đến nóng lên, thực ra thì Hạ Triêm nóng hết cả người, nhưng vì dương v*t của Từ Vi Trần vốn đã nóng rồi, cho nên mới có thể cảm nhận được nơi miệng huyệt cực kỳ nóng, Hạ Triêm sắp chết chìm trong kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt này, Từ Vi Trần ** càng lúc càng nhanh, cuối cùng cứ vậy mà đưa cậu lêи đỉиɦ.
Vậy mà cậu cứ thể bắn ra dù không hề có bất kỳ thứ gì an ủi dương v*t.
Hạ Triêm quay đầu lại dùng vô tội ánh mắt nhìn Từ Vi Trần, làm nũng nói: "Giáo sư Từ ơi, ciu của anh cᏂị©Ꮒ tôi bắn rồi."
Từ Vi Trần liền bế cậu trong tư thế kết nối này, ôm cậu ngồi bên giường, dương v*t vẫn đang chậm rãi đưa đẩy. Hai tay hắn nắn bóp đầu v*, dùng móng tay đã cắt tỉa êm dịu cào lên hai chấm đỏ nhỏ, làm cho Hạ Triêm rùng mình từng cơn, đồng thời vừa liếʍ vừa hôn cổ Hạ Triêm, nhẹ giọng nói với cậu: "Còn muốn ăn dương v*t lớn không nào?"
Hạ Triêm "ừm" một tiếng, rồi duỗi chân xuống giường, đung đưa mông thịt của mình trong lòng Từ Vi Trần, lỗ nhỏ vừa cao trào bên trong vừa ẩm vừa khít, trong lúc ra vào đều sẽ kéo ra một dòng nước da^ʍ, vì Từ Vi Trần đang đeo bao nên nước da^ʍ kia chỉ có thể là của cậu.
Chả trách Từ Vi Trần khen cậu nhiều nước, là rất nhiều đó nha.
Hạ Triêm ngồi quay lưng về phía Từ Vi Trần, góc độ này nhìn thấy rõ ràng miệng huyệt đang cố gắng phun ra nuốt vào dương v*t của hắn như thế nào, Hạ Triêm quay đầu lại nhìn hắn, ấy thế mà hắn đang dùng một ánh mắt đặc biệt học thuật quan sát tỉ mỉ nơi liên kết của hai người, nhìn đến nỗi Hạ Triêm sắp xấu hổ chết mất.
"Từ Vi Trần anh có bị bệnh không hả, cứ nhìn chằm chằm gì đấy?" Hạ Triêm nửa ngượng ngùng mắng hắn.
Từ Vi Trần đưa tay sờ sờ miệng huyệt đang bị dương v*t banh rộng ra, nói: "Lỗ nhỏ thật mềm, tôi muốn ghi nhớ dáng vẻ nó ăn dương v*t của tôi."
"Anh nhớ cái này làm gì?"
"Lúc ngài không có ở đây, tôi có thể nghĩ đến nó để tự an ủi."
Đương lúc Hạ Triêm vừa định mắng hắn thì Từ Vi Trần đã đặt cằm lên vai cậu, nói: "Tôi đoán sau khi về ngài cũng sẽ nghĩ đến hình ảnh chúng ta làʍ t̠ìиɦ để tự an ủi."
Hạ Triêm lại hết đường phản bác.
Còn tư liệu thủ da^ʍ nào tốt hơn cái này nữa chứ.
Từ Vi Trần đột nhiên thay đổi nhịp điệu chậm rãi vừa rồi, thắt lưng bắt đầu nấc lên trên với tần số cao, cᏂị©Ꮒ Hạ Triêm từ dưới lên trên, trong phòng lại một lần nữa vang lên âm thanh va chạm thân thể kịch liệt. Hạ Triêm cũng không chịu nhượng bộ, đưa tay chống trên đùi Từ Vi Trần, lỗ sau động tác với phối hợp của Từ Vi Trần, kɧoáı ©ảʍ chồng chất càng lúc càng dồn dập, lại sắp Hạ Triêm đưa lêи đỉиɦ.
Cuối cùng sau khoảng trăm lần cᏂị©Ꮒ nữa, Hạ Triêm không chịu nổi mà kêu tên Từ Vi Trần rồi bắn ra.
Từ Vi Trần cũng bắn theo, ôm chặt eo Hạ Triêm không cho cậu chạy lung tung.
Hai người đều đã bắn xong, nhưng không ai nhúc nhích, dù là Hạ Triêm hay Từ Vi Trần đều đắm chìm trong dư âm sau cao trào, cuối cùng vẫn là Từ Vi Trần tỉnh táo lại trước, rút ra khỏi cơ thể Hạ Triêm.
Hạ Triêm toàn thân mất sức, đạp nhè nhẹ rồi nằm trên giường không muốn động đậy, Từ Vi Trần đi tắm trước, mặc áo choàng tắm đi ra, lại hỏi cậu: "Muốn tắm không?"
"Tắm rồi không muốn tắm nữa đâu." Hạ Triêm hơi thở mỏng manh nói.
Từ Vi Trần ngồi bên giường hôn lên môi Hạ Triêm, dịu dàng nói: "Bạn học Hạ Triêm Triêm, ngài ra rất nhiều mồ hôi"
Hạ Triêm giáng trả hắn: "Như vậy đó, nếu không muốn ngủ với người không thích sạch sẽ thì có thể không ngủ."
Từ Vi Trần bật cười, vẫn cầm khăn lông lau người cho cậu, Hạ Triêm thật sự lười chẳng buồn động một ngón tay, để mặc Từ Vi Trần muốn làm gì thì làm.
Cuối cùng Từ Vi Trần nhìn ga trải giường ướt sũng một mảng lớn mà thở dài, gọi Hạ Triêm dậy để thay ga trải giường.
Sau khi xong xuôi hết mọi việc là đã hơn chín giờ tối, Từ Vi Trần thay đồ ngủ, tắt đèn nhẹ giọng nói với Hạ Triêm: "Ngủ ngon."
Hạ Triêm hồi lâu không đáp lại hắn, cuối cùng mới thốt ra một câu: "Không phải nói muốn ôm tôi ngủ sao?"
Từ Vi Trần đưa tay ôm Hạ Triêm vào lòng, đặt cằm lên đầu cậu, lại nói "Ngủ ngon" lần nữa.
Tâm trạng Hạ Triêm bây giờ rất kỳ lạ, giống như đến bây giờ mới nhận ra người bên cạnh chính là giáo sư của mình, mơ mơ hồ hồ đã lên giường với người ta rồi.
Nghĩ như vậy cậu liền không ngủ được, dùng chân đá đá Từ Vi Trần, hỏi hắn: "Giáo sư, tôi có thể hỏi về việc riêng tư của 'đối tác' trong đêm đầu tiên được không?"
"Ngài muốn hỏi gì nào?"
"Ví dụ như tuổi tác, chiều cao, hừm... Kinh nghiệm tình trường cá nhân?"
Từ Vi Trần trả lời cậu từng cái một: "Ba mươi hai tuổi tròn, cao 1m86, còn kinh nghiệm tình trường... Nếu như tính cả bạn tình thì trung bình cứ nửa năm sẽ đổi một người, trong đó có bác sĩ, có luật sư cũng có cảnh sát, nhưng làʍ t̠ìиɦ với học sinh quả thực là lần đầu tiên."
"Tại sao lại là nửa năm?"
Từ Vi Trần nói: "Nửa năm là thời hạn an toàn để hai người chung sống, vượt quá nửa năm, đối với hai người không có cơ sở tình cảm mà nói tiếp tục làm bạn tình tương đương với việc dằn vặt lẫn nhau."
Hạ Triêm buồn buồn ậm ừ, tâm trạng đột nhiên trở nên kém bỏ mẹ.