Tra nam, lưu manh, cầm thú!
"Thế này vẫn không được sao?" Từ Vi Trần dừng động tác nhìn Hạ Triêm.
"Ưʍ... Tôi chịu thua rồi giáo sư Từ ơi, tôi mệt quá."
"Bây giờ biết nói lời hay rồi?"
"Giáo sư Từ anh minh thần võ, giáo sư Từ cao lớn vĩ đại, giáo sư Từ chim to cᏂị©Ꮒ giỏi." Hạ Triêm thả liên tiếp ba cái rắm cầu vồng.
Nhưng Từ Vi Trần không cảm kích chút nào, dương v*t chôn sâu trong cơ thể cậu lại chậm rãi chuyển động, liếʍ hôn xương quai xanh của Hạ Triêm, nói: "Vô dụng thôi."
Hạ Triêm lần đầu làʍ t̠ìиɦ với người ta, kɧoáı ©ảʍ xa lạ khiến cậu luống cuống vô cùng, vốn dĩ cậu muốn kéo dài thời gian một chút, nhưng Từ Vi Trần không hề cho cậu thời gian hòa hoãn, dương v*t lại bắt đầu đâm chọc mãnh liệt, Hạ Triêm thật sự cảm giác mình sắp bị hắn nện nát rồi.
"Nếu cᏂị©Ꮒ nát rồi thì anh sẽ đền cho tôi sao?" Hạ Triêm nghiêng đầu nhìn hắn.
Từ Vi Trần đưa ngón tay trỏ vào khuấy đảo trong miệng cậu, trêu chọc cái lưỡi mềm mại bên trong, khẽ cười nói: "Tôi còn muốn cᏂị©Ꮒ ngài thêm mấy lần nữa cơ, bây giờ không nỡ cᏂị©Ꮒ nát đâu."
Không biết tại sao Hạ Triêm nghe xong lại thấy vui vẻ, ngậm lấy ngón tay Từ Vi Trần vừa mυ'ŧ vừa liếʍ, cuối cùng hôn lên lòng bàn tay hắn, nói: "Vậy thì anh không được đổi ý đâu nha."
Từ Vi Trần chân thành khen ngợi: "Vừa làʍ t̠ìиɦ vừa tán gẫu, ngài là người đầu tiên tôi gặp."
Hạ Triêm cảm giác mình bị kɧıêυ ҡɧí©ɧ, hạ thân kẹp chặt dương v*t Từ Vi Trần, lớn giọng kêu: "A... Giáo sư Từ cᏂị©Ꮒ tôi sướиɠ quá... Mạnh nữa đi..."
Không ngờ Từ Vi Trần thật sự bắt đầu phát lực, vòng eo mạnh mẽ nhanh chóng lay động, dương v*t đâm vào vừa sâu vừa mạnh, mỗi lần đều đè lên điểm mẫn cảm, toàn thân Hạ Triêm bị hắn chơi mềm nhũn, không thể không phục Từ Vi Trần cᏂị©Ꮒ giỏi thật, ** cả người cậu như bị điện giật, nhất là lỗ nhỏ bên dưới, thịt huyệt bên trong bao chặt lấy dương v*t vừa to vừa dài của Từ Vi Trần, cảm nhận được mạch đập trên đó, tư vị kết hợp cùng hắn đúng thật là dễ gây nghiện.
Nét mặt của Từ Vi Trần không hợp với động tác hung hãn của hắn chút nào, ánh mắt hắn ôn hòa mà khắc chế, nếu như Hạ Triêm bây giờ không phải đang bị hắn chơi đến thở dốc không ngừng, thì cậu sẽ vì Từ Vi Trần mà dựa bàn sáng tác.
Hạ Triêm cố ý muốn giở trò xấu để xem hắn trở mặt, bèn gọi hắn: "Giáo sư Từ ơi, Giáo sư Từ à."
Từ Vi Trần hỏi: "Sao đấy?"
"Cu thầy to quá, *** tôi sướиɠ vãi... A ưʍ... Thầy tuyệt lắm, thầy đỉnh thật ý."
Từ Vi Trần đã tập mãi thành quen với những lời này, đến cả nhịp thở cũng không mảy may thay đổi.
Hạ Triêm nghĩ thầm ông đây bị cᏂị©Ꮒ đến nhũn cả người ra, cũng là làʍ t̠ìиɦ mà tên họ Từ này dựa vào đâu mà bình tĩnh như vậy, cậu không cam tâm, dùng giọng thỏ thẻ ghé vào tai Từ Vi Trần nói: "Giáo sư Từ, anh chơi tôi có thích không?"
Từ Vi Trần nhìn cậu nhưng không trả lời, Hạ Triêm lại hỏi: "Giáo sư Từ ơi giáo sư Từ, bên trong tôi có thoải mái không? Để tôi hút anh nhá... A... Sướиɠ không nà?"
"Giáo sư Từ ơi ~ Vi Trần cưa cưa ơi ~ trả lời đi mà..."
Ánh mắt Từ Vi Trần cuối cùng cũng thay đổi, một tay nắm lấy tay Hạ Triêm, thấp giọng hỏi cậu: "Nhất định phải bị cᏂị©Ꮒ nát phải không?"
"Anh chờ... A a a... Sâu quá... Từ Vi Trần... Anh đừng cᏂị©Ꮒ sâu thế... Ưʍ... Tôi không chịu được mà..."
Sau đó Hạ Triêm mới biết lượt cᏂị©Ꮒ vừa rồi của Từ Vi Trần chỉ là giữ sức, bây giờ mới đến lúc thật sự, cậu cảm thấy lỗ thịt của mình sắp bị chọc thủng, Từ Vi Trần ** quá sâu, tần suất quá nhanh, mỗi lần đâm vào đều có thể cọ một lượt từ trong ra ngoài huyệt thịt của cậu, sau đó liền nhanh chóng rút ra, mỗi lần như thế đều là khiến người ta không chịu được kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt.
Điểm nhạy cảm bị ghé thăm liên tục, Hạ Triêm lại sắp không xong, tay khoát trên lưng Từ Vi Trần cũng bắt đầu không tự chủ dùng sức, trong miệng gào khóc nói: "Cầm thú, cặn bã, vô liêm sỉ, không biết xấu hổ!"
Từ Vi Trần không để ý tới cậu mà phát động đợt tấn công mạnh mẽ cuối cùng, cho đến giờ phút này hô hấp của hắn mới có chút hỗn loạn, cúi đầu hôn lên cái miệng đang chửi mát, đưa tay di chuyển trên dương v*t của Hạ Triêm.
Hạ Triêm lại sắp không hold được nữa, thực sự rất thoải mái, cậu không chống đỡ được, rên một tiếng rồi sung sướиɠ bắn ra.
Từ Vi Trần liếʍ liếʍ môi cậu, trong lúc cậu cao trào hắn cũng bắn ra.
Hạ Triêm vừa bắn xong liền muốn đá Từ Vi Trần sang một bên, chân mới vừa nâng lên đã bị hắn tóm gọn, Từ Vi Trần hôn mắt cá chân cậu, "Ngoan, chờ tôi bắn xong đã."
Đợi đến khi Từ Vi Trần rút ra, Hạ Triêm thật sự đá vào ngực hắn, chỉ là vì cậu vừa lêи đỉиɦ xong nên cả người như nhũn ra, một đá này chẳng khác gì cù lét.
Từ Vi Trần cởi bao ra, ôm Hạ Triêm lên rồi hỏi cậu: "Tắm nhé?"
"Thả tôi ra, tôi tự biết đi!"
Từ Vi Trần lần này thật sự nghe lời cậu, thả cậu ra, nói: "Trong tủ có khăn mới, nước nóng bên trái nước lạnh bên phải."
Hạ Triêm thật sự muốn kiên cường tự mình đi tắm, nhưng cậu chợt phát hiện chân mình mềm nhũn, thậm chí còn đang run rẩy, chỉ có thể đỡ tường mà đi, nghe được tiếng cười khẽ như có như không của Từ Vi Trần.
"Anh cười cái rắm!"
Từ Vi Trần dựa vào đầu giường hút thuốc, nhẹ giọng cười nói: "Cảm thấy bây giờ trông ngài rất đáng yêu."
Hạ Triêm vừa đỏ mặt vừa mắng: "Cút cút cút!"
Tắm rửa sạch sẽ đỡ mệt hơn một chút, Hạ Triêm đợi cho chân mình không còn mềm nữa mới đi ra ngoài, Từ Vi Trần vẫn giữ nguyên tư thế lúc cậu đi vào phòng tắm, đã hút được ba điếu thuốc, nhìn thấy Hạ Triêm đi đến mới dập điếu thứ tư.
"Tắm xong rồi?" Từ Vi Trần hỏi cậu.
Hạ Triêm đáp ừ, định chui vào chăn ngủ một giấc, Từ Vi Trần chợt lạnh lùng nói: "Ai cho cậu lên?"
Động tác của Hạ Triêm khựng lại, Từ Vi Trần đây là... Có ý gì?
Làm thế nào mà xong việc rồi đến cả "ngài" cũng vứt luôn đi?
Hạ Triêm cố gượng cười nói: "Giáo sư Từ, anh cũng đâu cần tuyệt tình vậy chứ."
Từ Vi Trần còn thực sự tuyệt tình mà nói: "Xong việc rồi, cậu đi được rồi đó, tự nhặt quần áo trên đất đi."
"Được, tôi đi."
Hạ Triêm vừa xuống giường nhặt quần áo vừa tự động viên trong lòng: Hạ Triêm! Không được khóc! Rơi nước mắt vào lúc này quá ẻo lả! Một tên đàn ông thôi mà, với sắc đẹp của mày muốn đàn ông thế nào chả có?
Từ Vi Trần ở bên giường lẳng lặng nhìn Hạ Triêm từng chút một xê dịch tới cửa, vừa vào cửa du͙© vọиɠ đến quá nhanh, quần áo đều bị ném xuống đất, đến cả qυầи ɭóŧ của Hạ Triêm vẫn còn treo trên nắm cửa. Hạ Triêm chênh vênh bước tới, ẩn nhẫn mặc qυầи ɭóŧ vào, sau đó liền xoay người nhặt quần áo trên đất, cậu dần dần nghe thấy tiếng sụt sịt.
Từ Vi Trần không kiềm được cười, bước xuống giường, sau đó từ phía sau ôm lấy Hạ Triêm, hỏi cậu: "Sao lại mít ướt thế này?"
Hạ Triêm nghẹn ngào rống lên: "Cút! Tra nam, cầm thú, vô liêm sỉ cặn bã!"
Từ Vi Trần dán vào tai cậu thì thầm: "Đồ cặn bã lại muốn cᏂị©Ꮒ ngài, có được không?"
Hạ Triêm lau nước mắt, hỏi hắn: "CᏂị©Ꮒ xong rồi anh còn muốn tôi cút không?"
"CᏂị©Ꮒ xong ôm ngài ngủ." Từ Vi Trần đặt lên lưng cậu một nụ hôn nhẹ.