Chu Minh Xuyên mệt mỏi che giấu không được, cổ họng anh khô, vẫn kiên nhẫn lại cao thỏm cùng cô cẩn thận giải thích một phen.
Linh Nguyệt không trả lời, mở hết nắp hộp giữ ấm ra, múc cơm xong, lại bày đũa cho hắn:
"Xem ra là tôi chậm trễ tối nay anh đi các món ăn quý giá khác, tôi chỉ mang đến mấy món ăn do phòng bếp trong nhà làm, anh nếm thử có hợp khẩu vị hay không, nếu không thích đi ra ngoài ăn với người khác cũng còn kịp."
Anh ôm lấy cô từ phía sau lưng: "Linh Nguỵet, còn giận tôi à? anh cam đoan với em sau này..."
Tránh thoát hai tay hắn vòng quanh eo nàng, Linh Nguyệt ở trong ngực hắn xoay người cùng hắn mặt đối mặt, chậm rãi vươn tay, đầu ngón tay vuốt ve trán hắn, phất qua lông mày kiếm hắn nhăn nheo, cuối cùng rơi vào trên vai hắn, xoa xoa lỗ tai hắn.
"Chuyện bên ngoài, Nghê Nhạc đều nói với tôi."
Trong mắt cô tràn đầy đau lòng —— là tình cảm anh chưa từng thấy qua.
"Ta đau lòng ngươi còn không kịp, làm sao có thể giận ngươi chứ?"
Trong nhiều bộ phim truyền hình mà Linh Nguyệt đã xem khi nhàm chán, luôn có cảnh như thế này:
Người chồng ở bên ngoài kiếm tiền nuôi gia đình một thân mệt mỏi phiền não nhất, thê tử lại tình cờ phát hiện anh cùng người phụ nữ khác có dấu hiệu kết giao, cho dù chỉ là cùng người phụ nữ khác ăn một bữa cơm, vì thế nàng liền đa nghi suy nghĩ nhiều, lo được lo mất, sau đó ầm ĩ, trượng phu cảm thấy nàng điêu ngoa không nói lý lẽ, so ra kém bên ngoài ôn nhu tri thức giải ngữ hoa, càng thêm chán ghét nàng.
Cuối cùng vợ chồng ngày càng bạc bẽo, sau khi chồng ly hôn với cô, người phụ nữ tri thức bên ngoài quyết đoán dính lên và mở cuộc hôn nhân thứ hai với anh.
Loại câu chuyện này truyền cảm hứng duy nhất cho Linh Nguyệt chính là: khi tâm tình hắn không tốt không cần phải chọc hắn.
Không liên quan quý trọng tình cảm, chỉ là không muốn sinh sự.
Chu Minh Xuyên thật sự bị cô cảm động đến rối tinh rối mù, mắt đều đỏ lên.
Chỉ với một câu nói, cô có thể xoa dịu tất cả sự nôn nóng và mệt mỏi của anh.
Hắn còn muốn nói cái gì, Linh Nguyệt thúc giục hắn ăn cơm trước: "Nếu không ăn lập tức đều lạnh rồi.”
Mấy ngày nay hắn cũng không phải vì tự ngược đãi mới không vào, chỉ là thuần túy không có cảm giác thèm ăn, nhìn thấy thức ăn gì cũng không có du͙© vọиɠ nuốt.
Linh Nguyệt đưa cơm cho hắn, lại làm cho trong dạ dày trống rỗng của hắn có cảm giác đói khát.
Cô ngồi bên cạnh im lặng nhìn anh, sau khi anh buông bát xuống, chủ động múc canh cho anh.
Trước kia những chuyện này đều là Chu Minh Xuyên làm cho nàng —— về sau cũng vẫn như vậy, sự kiên nhẫn hiền lành của cô đối với anh đều chỉ là nhất thời.
Sau khi mùi nước hoa trong không khí tan đi, Linh Nguyệt đi đến cửa sổ đóng cửa sổ lại.
Tầng rất cao, từ nơi này có thể nhìn thấy cảnh đêm của hơn phân nửa thành phố, ánh đèn đô thị phồn hoa rực rỡ sáng ngời, làm cho cô lơ đãng nhớ tới nhiều năm trước hàn thiên hà dẫn cô ra ngoài chơi.
Khi đó tâm tư của nhau đều rất đơn thuần, tương lai có thể nhìn thấy cũng đơn giản rõ ràng.
Cảnh cũ vẫn còn, cố nhân cũng không thay đổi. Thế nhưng thế sự chính là trở nên thất thường, làm cho người ta cảm thấy vô lực.
Buông tâm tư xuống, Linh Nguyệt không lưu luyến kéo lên cửa sổ thủy tinh, ánh sáng ngoài cửa sổ vẫn xuyên thấu qua thủy tinh thấm vào.
Ngôi sao mặt trăng thưa thớt, đêm nay là một đêm trăng tròn.
Sau khi ăn xong, Linh Nguyệt bảo hắn đi tắm rửa, ngủ một giấc thật ngon. Trước mắt hắn một mảnh xanh đen, không biết bao lâu không có hảo hảo nghỉ ngơi.
"Em sẽ ở lại bồi anh sao?"
"Sẽ, ta tới chính là cho ngươi nghỉ ngơi thật tốt, ngươi ngủ, ta cùng ngươi."
Cô kiên nhẫn xoa dịu sự khó chịu của anh.