Người Tống gia hôm nay ai cũng thấy căng thẳng cao độ, tâm trạng ai cũng có vẻ rất trầm trọng. Trừ Tống lão phu nhân cùng Tam Tứ Ngũ Lục tiểu thư thì tất cả mọi người đều bị triệu tập về họp. Ai không biết chắc còn tưởng Tống gia gặp phải cơn bão tài chính nào đó, sắp phá sản tới nơi.
Thực ra là vì hôm qua Nhị tiểu thư Tống Thiện Kỳ đã thông báo một tin chấn động: Bảo Nhi của Tống gia muốn xuất ngoại du học.
Đây chính là chuyện lớn!
Xuất ngoại du học, thế thì phải đi bao nhiêu năm? Khoảng cách lại còn xa như thế? Có khi cả năm họ cũng chưa chắc đã gặp Bảo Nhi được một lần, đây không phải chuyện lớn thì là gì?
Cho nên khi Tống Thiện Kỳ báo tin, ba Tống làm đại diện, quyết định gọi mọi người tới thư phòng mình cùng thương lượng.
Thật lâu sau, Tống lão tứ phá vỡ im lặng: “Nhất định là thời kỳ phản nghịch của Bảo Nhi tới rồi!”
Ba Tống không tin, vẻ mặt hung ác: “Con trai tôi ngoan lắm mà!”
Ngày thường nói câu này kiểu gì cũng có người phụ hoạ, nhưng hôm nay không ai nói gì, mọi người đều mang vẻ mặt đau đớn không muốn nói.
Ba Tống trợn mắt, chỉ trích cả đám: “Chẳng lẽ các người đều nghĩ con trai ta đã đến thời kỳ phản nghịch? Thiện Cầm, con nói xem, con cũng nghĩ vậy sao?”
Tống Thiện Cầm mím môi, nhíu mày: “Nếu không phải do đến kỳ phản nghịch vậy có nghĩa là Bảo Nhi thực sự muốn xuất ngoại du học. Bảo Nhi ghét bỏ chúng ta đó.”
Vừa dứt lời, bầu không khí trong phòng càng trầm trọng thêm. Nếu có thể cụ thể hoá, chỉ sợ trên đầu mỗi người họ đều có mây đen nặng trĩu rồi.
Ba Tống như bị sét đánh, tâm tình hạ thấp.
Tống Phẩm Trà nhìn các vị trưởng bối cùng chị gái mình, tất cả trông đều có vẻ suy sụp thương tâm. Cô cố gắng lên tinh thần, đập tay phân tích: “Em cảm thấy không phải Bảo Nhi ghét bỏ chúng ta đâu, nhóc chỉ là…..là đến thời kỳ phản nghịch, à không, thời kỳ tâm lý bất ổn. Ngày thường chúng ta trông giữ Bảo Nhi hơi chặt, mọi người nghĩ mà xem, đám con trai bằng tuổi Bảo Nhi nhà mình giờ có đứa đã gây hoạ cả đống rồi. Nhưng Bảo Nhi lúc nào cũng ngoan vô cùng. Nhất định là do bình thường trong nội tâm chịu áp lực rất lớn, hơn nữa em ấy còn sắp thi đại học, chúng ta gây áp lực quá nên em ấy mới nói muốn rời nhà đi du học.”
Tống lão nhị gật đầu: “Tiểu Bát nói cũng có lý. Tối qua ta đã tìm hiểu, biết tuổi dậy thì sẽ xuất hiện rất nhiều vấn đề, Bảo Nhi quả thực ngoan quá mức. Nhất định là thấy áp lực quá rồi, thời khắc mấu chốt này chúng ta đừng kí©ɧ ŧɧí©ɧ Bảo Nhi nữa, cứ theo ý nó đi.”
“Thế chẳng phải là để Bảo Nhi đi du học thật sao?”
Mọi người đều biến sắc, kiên quyết phản đối.
Mẹ Tống nói: “Như vậy chẳng phải sẽ đi rất xa sao? Nó ra ngoài bị người ta bắt nạt thì sao? Làm sao thoải mái bằng ở nhà được. Bảo Nhi thân kiều thể quý, sao mà chịu được?”
Người ngoài mà nghe thấy câu này của mẹ Tống hẳn sẽ cười nhạo, cười Tống Triều là một đứa con trai, làm chi mà cầu kỳ hơn cả con gái? Đúng là ra vẻ. Nhưng trong mắt người Tống gia, mẹ Tống đã nói rất đúng trọng tâm, đối với họ, Tống Triều chính là búp bê ngọc, không cẩn thận là sẽ bị thương.
Tống lão tam cũng phản đối: “Thái độ của chúng ta phải kiên quyết hơn nữa, Bảo Nhi mềm lòng, bảo lão phu nhân đi đi, nó sẽ thoả hiệp.”
Tống lão nhị nói: “Chú làm vậy là trị ngọn không trị gốc. Bảo Nhi có thể mềm lòng rồi nhất thời đáp ứng, nhưng nếu cứ tích tụ, lâu dần sẽ ảnh hưởng tới tâm lý của nó.”
Tống Thiện Kỳ phụ hoạ: “Nhị thúc nói đúng. Ba, mẹ, trước nay Bảo Nhi đều mềm lòng và ngoan ngoãn. Có chuyện gì cũng không nói, chỉ giữ trong lòng, ba xem, nếu dùng ngón tay đếm thì từ nhỏ tới giờ có mấy khi Bảo Nhi đưa ra yêu cầu gì đâu? Còn chưa đến mười ngón tay. Giờ khó khăn lắm Bảo Nhi mới lấy hết can đảm nói ra khát vọng trong nội tâm mình, chúng ta nhẫn tâm cự tuyệt sao?”
Cô vừa dứt lời, mọi người đều sửng sốt, không biết phản bác ra sao. Tống Thiện Kỳ đã nói trúng tâm họ, từ nhỏ tới lớn, Tống Triều lớn lên trong yêu thương chiều chuộng, vốn nên kiêu căng ương ngạnh nhưng lại vô cùng ngoan ngoãn, chẳng mấy khi có yêu cầu gì. Một khi đã thỉnh cầu thì chẳng bao giờ không được đáp ứng. Nhưng họ thực sự khó mà hạ quyết tâm.
“Nhưng mẹ thực sự luyến tiếc Bảo Nhi mà.”
Mẹ Tống đã nói ra tiếng lòng của mọi người.
Cục diện lại lần nữa trở nên giằng co.
Giờ chỉ có Tống Thiện Kỳ, Tống lão nhị, Tống Phẩm Trà, Tống lão tứ, Tống tứ thẩm và Tống tam thẩm đồng ý để Tống Triều xuất ngoại du học, sáu người còn lại không đồng ý, chỉ cho là Tống Triều có tâm lý phản nghịch, từ từ khai thông là được.
Mỗi bên sáu người, không thắng không thua. Hai bên đều quay sang nhìn Thất tiểu thư Tống Phẩm Hoa nãy giờ vẫn không lên tiếng.
Tống Phẩm Hoa là một kỳ nữ, là con gái duy nhất của Tống lão tứ. Cô là một cô gái vô cùng tự chủ, cá tính rất độc đáo, cũng là người có tình cảm bình tĩnh nhất với Tống Triều trong Tống gia. Tuy cô cũng rất yêu quý Tống Triều, nhưng sẽ không chiều chuộng cậu quá mức.
Vì thế, cô cũng là người duy nhất không bàn luận gì về chuyện du học của Tống Triều.
Sau khi thành niên, Tống Phẩm Hoa gần như đã đi khắp thế giới, tham gia WWF (Tổ chức Quốc tế về Bảo tồn Thiên nhiên), đã đến đại thảo nguyên ở Châu Phi, đến rừng rậm Amazon, cũng từng đến cả Nam Cực. Cô cũng là thành viên của Ủy ban y tế của Liên đoàn leo núi quốc tế và đã từng cứu nhiều người bị thương do thiếu oxy trên đỉnh núi hoặc tuyết lở.
Quên nói, trước khi bước ra thế giới, Tống Phẩm Hoa chính là sinh viên có thành tích vượt trội của Đại học Y. Hơn nữa, cô là một T. Cô còn có một người yêu bí mật, trừ Tống Triều ngẫu nhiên phát hiện thì Tống gia không ai biết. Nhưng Tống Triều cũng chỉ biết Tống Phẩm Hoa có một người yêu đồng tính người Pháp, là đồng nghiệp của cô, còn lại cũng không biết nhiều hơn.
Tống lão tứ ngẩng đầu nhìn con gái, ba Tống cũng quay sang nhìn cháu gái mình. Tống Phẩm Hoa ngẩng đầu nhìn một lượt mọi người trong phòng rồi nói: “Đổ không bằng sơ.” (Nôm na là kiểu ngăn cấm không bằng giải phóng ấy.)
“Có ý gì?”
Ba Tống không hiểu, Tống Thiện Kỳ thông minh nhất liền giải thích: “Ý lão thất là thay vì ép buộc Bảo Nhi, chi bằng cứ đồng ý với em ấy, để nó xuất ngoại du học. Con nghĩ là vì muốn để cho Bảo Nhi biết khó mà lui. Bảo Nhi vẫn luôn được chúng ta che chở, nó chưa từng độc lập tự chủ, cũng chưa từng rời khỏi chúng ta. Lúc Bảo Nhi còn nhỏ, bọn con ra ngoài ở mà em nó còn khóc lóc không ngừng. Nếu xuất ngoại mấy năm không gặp, chắc chắn nó sẽ không chịu nổi. Đến lúc đó chúng ta sẽ cho bậc thang để Bảo Nhi quay về.”
“Tiểu Thất, có phải là ý này không?” Tống lão tứ hỏi con gái.
Tống Phẩm Hoa thản nhiên bấm nút nguồn điện thoại rồi đặt lên bàn, chân trái vắt qua chân phải, đảo mắt đáp: “Ừm.”
Tống lão tứ bất mãn, “Con nói nhiều thêm mấy chữ không được à?”
“Chính là ý này.”
Tống lão tứ: “…….”
Tống nhị thẩm đề nghị: “Hay là chúng ta tìm người xuất ngoại du học cùng Bảo Nhi?”
“Tôi đi!”
Trừ Tống Thiện Cầm, Tống Thiện Kỳ và Tống Phẩm Hoa không giơ tay, còn lại ai cũng giơ hết. Bao gồm cả ba Tống.
Tống Phẩm Hoa đứng dậy cầm điện thoại trên bàn đi ra cửa, Tống lão tứ gọi với theo: “Tiểu Thất, con quay lại nói xem, ai đi thì tốt đây?”
“Ai cũng không được.” Tống Phẩm Hoa lười biếng dựa vào khung cửa, mí mắt hơi rủ xuống, cô vừa từ Pháp về rồi lại ngựa không ngừng vó tới đây, chưa hề nghỉ ngơi, giờ rất buồn ngủ, “Nếu cứ đi cùng vậy thì Bảo Nhi sao mà độc lập được? Làm sao có thể hối hận vì đã rời khỏi nhà? Theo ý con thì đừng ai đi theo, tốt nhất là ba ngày đầu cũng đừng liên lạc.”
Nói xong, Tống Phẩm Hoa lập tức về phòng nghỉ ngơi, để lại mọi người hai mắt nhìn nhau.
“Albert, anh tìm em à?”
Mấy ngày nay Elvira chơi điên cuồng, dù sao Albert cũng đã hứa sẽ duy trì tài chính không giới hạn trong vòng một năm rồi.
“Hiện tại còn bao nhiêu người đang dò hỏi hành tung của anh?”
“Em nghĩ đã…..phu nhân Hawke và tiểu thư Lydie…..ông bà ngoại….ầy, rất nhiều.” Cho nên thời gian này cô đã kiếm bộn tiền.
Albert nhặt một cánh hoa hồng rơi trên bàn lên rồi đặt vào một chiếc hộp nhỏ tinh xảo. Nghe Elvira nói xong thì hỏi tiếp: “Trừ bọn họ?”
“Ví dụ như?”
“Mợ, dì.”
“Không, mà họ giàu như thế.” Giọng Elvira tràn ngập tiếc nuối, mấy người dò hỏi hành tung chỗ Elvira chẳng mấy ai hào phóng cả, còn ông bà nội hỏi thì cô không thể đòi tiền được. Những người có tiền vốn chẳng tìm cô hỏi hành tung Albert làm gì.
Nghe xong đáp án, Albert cúp máy: “Được, ngủ ngon, Elvira.”
Tắt điện thoại xong, căn phòng lại an tĩnh lại. Nhận tin xong, Albert bắt đầu phân tích, trước mắt thì những người thực sự có thể ảnh hưởng đến việc hôn nhân của anh đều vẫn bình tĩnh, đương nhiên cũng là vì họ biết thông tin từ Elvira quá nửa là giả. Họ thông minh hơn phu nhân Hawke nhiều.
Albert chỉ ở Trung Quốc một tháng thôi, nên họ không cần sốt ruột. Lần này đi ra ngoài, Albert đã cắt hết liên lạc với mọi người, dù là Ken cũng không thể tìm ra hành tung của anh, vì anh muốn thử nghiệm một chuyện để tìm đáp án. Đó chính là thái độ của các vị trưởng bối trong gia tộc Rother đối với hôn nhân của mình.
Albert đã hai mươi bảy tuổi, ở tuổi này của anh, tất cả các vị tộc trưởng trước đó đều đã kết hôn và có con trai trưởng rồi. Nhưng Albert vẫn chưa có ý định kết hôn, khiến toàn vương thất rục rịch. Nhưng các trưởng bối của gia tộc Rother lại không có động tĩnh.
Nhưng nay, Albert đã thăm dò được thái độ của họ. Họ bình tĩnh có lẽ là vì đã chẳng còn hứng thú gì với công chúa vương thất nữa, có lẽ vì họ không tìm được cô gái quý tộc nào tốt nhất, nhưng bất kể ra sao, thái độ này của họ đã khiến Albert hiểu bản thân sẽ có thời gian khoảng bốn năm năm không bị thúc giục chuyện hôn nhân.
“Hoa Hồng Nhỏ.”
Ngón tay thon dài của Albert gảy gảy cánh hoa trong hộp, mỉm cười.
“Tống Triều.” Cái tên tiếng Trung cực kỳ hợp với anh.
Albert đậy nắp hộp rồi bắt đầu làm việc. Anh muốn xử lý công việc nhanh chóng, như vậy thì mới có thời gian gọi điện cho Tống Triều hẹn gặp cậu. Hai người có thể cùng nhau đi xem phim, hoặc đi dạo dưới ánh đèn.
Nếu nghe anh nói lại đánh giá của Lâm An về mẫu thiết kế của mình, chắc chắn Tống Triều sẽ vui tới mức lắp bắp. Dù có hơi không vui vì mình không phải người khiến cậu mừng rỡ như vậy, nhưng anh càng thích nhìn dáng vẻ vui mừng của Tống Triều.