Ứng Hiểu Vi vội vàng gật đầu. “Tôi hiểu, cảm ơn bác sĩ.”
Sau khi bác sĩ đi khỏi, Đặng Luân Hy và bác Văn nhìn Ứng Hiểu Vi đầy vẻ khó tin.
Chu Nam nói. “Hiểu Vĩ và tôi sẽ ở lại đây. Đặng thiếu gia, sao cậu không đi giải quyết chuyện ở nhà?”
Đặng Luân Hy nhìn Ứng Hiểu Vi. “Cô ở lại đây được chứ?”
“Hãy đi và làm những gì anh cần làm. Tôi sẽ ở bên cạnh anh ấy.” Ứng Hiểu Vi nói.
Chu Nam gật đầu với Đặng Luân Hy.
Đặng Luân Hy hít sâu một hơi. Cho dù Ứng Hiểu Vi không làm được, nhưng ít nhất Chu Nam đã ở đây.
Quả thực có rất nhiều việc phải làm. Quan trọng nhất, anh cần phải sử dụng một mưu mẹo. Không ai, kể cả gia đình họ Trương, có thể biết về sự việc của Trương Thiên Dương.
Sau khi Đặng Luân Hy và bác Văn rời đi, Chu Nam ngồi xuống ghế ở bên cạnh. Ông năm lấy bàn tay không bị dính ống truyền dịch của Ứng Hiểu Vi, nhẹ nhàng hỏi. “Hiểu Vi, nói cho chú biết chuyện gì đã xảy ra?”
Cuối cùng thì Ứng Hiểu Vi cũng bình tĩnh lại và bắt đầu kể lại những gì đã xảy ra.
“Chú ơi, Quốc Khánh là tài xế do nhà họ Bùi thuê nhiều năm rồi. Ông ta đã lợi dụng Ngọc Tuyết. Con nghĩ cô ấy không nhận thức được nên bị Quốc Khánh đe dọa hoặc mua chuộc.”
Chu Nam gật đầu. “Chúng tôi đã gϊếŧ Quốc Khánh ngay tại chỗ. Tuy nhiên, chúng tôi đã bắt được tên bác sĩ, người đi cùng hắn. Bùi Ngọc Tuyết không được tìm thấy trong số những người sống sót. Rất có thể họ đã đi đến thỏa thuận và trả tự do cho cô ấy rồi.”
Chu Nam cau mày, nói tiếp. “Hiểu Vi, con nói bọn họ đang rất muốn tìm một cái hộp? Nó là gì?”
Ứng Hiểu Vi lắc đầu. “Con cũng không chắc nữa. Họ tin rằng ba mẹ con đã để lại một chiếc hộp cho con. Con nghĩ rằng có một số tiền trong chiếc hộp, đó là lý do tại sao họ rất tuyệt vọng. Con không biết tại sao họ lại có suy nghĩ như vậy. Con hoàn toàn không nhớ đến chiếc hộp, nó không có trong ký ức của con. Loại thuốc họ đưa cho con khiến con bị ảo giác.”
Chu Nam vẻ mặt nghiêm trọng. “Hiểu Vị, đừng nghĩ về điều này bây giờ. Con càng nghĩ về nó, con càng trở nên bối rối. Con hiểu không? Chúng ta sẽ nói về Trương Thiên Dương. Nói cho chú biết, tại sao con lại kết hôn? Tại sao con không nói gì với chú? Con có biết nó nguy hiểm như thế nào không?”
Ứng Hiểu Vi từ lâu đã biết cô sẽ bị chú Chu Nam chất vấn. Tuy nhiên, cô không ngờ ngày ấy lại đến nhanh như vậy. Trong kế hoạch của mình, cô sẽ thay đổi khi ngày đó đến. Cô sẽ rời khỏi Trương Thiên Dương và có một thân phận mới, quá đủ để trốn tránh lời trách móc của Chu Nam.
Tuy nhiên, điều đó đã vượt quá tầm kiểm soát.
Chu Nam nhìn Ứng Hiểu Vi không nói nên lời. Ông không khỏi thở dài. “Trương Thiên Dương đối xử tốt với con chứ?”
Ứng Hiểu Vi sững sờ. Sự hỗn loạn mà cô đoán trước được là ở đâu?
Trương Thiên Dương có đối xử tốt với cô không? Ứng Hiểu Vi không khỏi nhìn về phía cửa phòng mổ.
Chu Nam biết rõ rằng nếu không phải như vậy, tại sao Trương Thiên Dương lại đỡ một viên đạn cho cô?
Chu Nam thở dài. “Hiểu Vi, chú chưa bao giờ nghĩ rằng con sẽ kết hôn vội vàng như vậy. Ngay cả khi ba mẹ con không còn ở bên cạnh, chúng tôi, những người chú của con, sẽ đảm bảo rằng con có của hồi môn xa hoa nhất cho cuộc hôn nhân của mình. Con sẽ không thua bất kỳ cô dâu nào ngoài kia. Nhưng con thậm chí còn không có một đám cưới. Làm thế nào chú nhìn mặt ba mẹ của con đây?”
Chu Nam nghẹn ngào.
“Chú Chu Nam.’ Ứng Hiểu Vi nhẹ giọng gọi.
Cô rất cảm động.