Đặng Luân Hy nói. “Đưa cậu ấy đến bệnh viện ngay lập tức.”
Anh túm lấy tay Ứng Hiểu Vi trên người đầy máu, hỏi: “Cô có bị thương ở đâu không?”
Ứng Hiểu Vi đứng dậy, lắc đầu, đi tới chỗ Trương Thiên Dương đã được đỡ xuống đất. Đột nhiên, cơ thể cô mềm nhữn và cô gục xuống.
“Ứng Hiểu Vi.” Đặng Luân Hy sợ hãi lay vai cô.
“Ứng Hiểu Vi. Con không sao chứ?” Ứng Hiểu Vĩ, với chút ý thức cuối cùng còn sót lại, đã nghe thấy một giọng nói mà cô không ngờ lại xuất hiện.
Cô vừa mở mắt đã nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của chú Chu Nam. “Chú Chu Nam, xin hãy cứu Trương Thiên Dương… làm ơn…”
Chu Nam trả lời. ‘Hiểu Vi. Con hãy cố lên.”
Ứng Hiểu Vi từ từ nhắm mắt lại. Cô đã quá mệt mỏi.
Khoảnh khắc cô nhìn thấy chú Chu Nam, sự mệt mỏi ập xuống. Cô muốn chợp mắt, chợp mắt một chút thôi.
Còn Trương Thiên Dương thì sao? Anh đỡ lấy một viên đạn cho cô, thật là ngu ngốc. Điều đó đã nói lên cảm xúc và tình cảm của anh Cô nên làm gì? Cô dường như bắt đầu thích anh rồi.
Ứng Hiểu Vi có cảm giác như rơi xuống giếng sâu, xuyên qua hư không vô tận.
Đột nhiên, cơ thể cô trở nên nhẹ hơn, và xung quanh cô dần dần sáng lên.
Cô nhìn thấy một cô bé mặc váy trắng đang vui vẻ chạy trên bãi cỏ, theo sau là một chú chó con màu đen.
Cô bé gái bị vấp ngã. Ngay lập tức, con chó con nhảy lên người cô và bắt đầu liếʍ mặt cô.
Cô cười vui vẻ, lăn lộn trên bãi cỏ trong niềm hạnh phúc với chú chó.
“Ồ, Hiểu Vi, cô bé hoang dã.” Một người phụ nữ mặc váy xanh đến bên cô bé với nụ cười trên môi.
Ứng Hiểu Vi nắm lấy dây xích của chó con và đứng dậy. “Mẹ ơi, mẹ ơi, Beany liếʍ con. Thật ngứa ngáy.”
Cô cho mẹ xem chó con.
Chu Nhược Nghi đưa tay xoa đầu cô và nhẹ nhàng nắm tay cô. “Về thôi, ba con về rồi, đang đợi mẹ con mình ở nhà”
Ngay khi đến nơi, người đàn ông đẹp trai cao lớn đã ãm Ứng Hiểu Vi lên không trung. ‘Hôm nay con có vui không, con gái?”
Cô bé Ứng Hiểu Vi cao hứng đến mức bật cười. “Vui ạ.”
Người dì giúp việc đã nấu một bữa tiệc với đầy đủ các món ăn mà cô bé Ứng Hiểu Vi yêu thích trong khi ba và mẹ đảm bảo rằng cô bé luôn có thức ăn trong đĩa của mình.
Ba cô xoa đầu cô và hỏi. “Con muốn trở thành người như thế nào khi lớn lên?”
Ứng Hiểu Vi nghiêng đầu suy nghĩ hồi lâu. “Con muốn trở thành một người hạnh phúc.”
Ba cô cười lớn. “Tuyệt vời. Con gái nhỏ của ba sẽ luôn hạnh phúc.”
Mẹ cô nói với một nụ cười. “Hiểu Vi, hãy nhớ những gì con đã nói. Con phải là một người hạnh phúc.”
Một giọt nước mắt rơi xuống từ khóe mắt Ứng Hiểu Vi. Cô đã hứa với ba mẹ rằng cô sẽ luôn hạnh phúc khi lớn lên.
Cảnh tượng đã thay đổi. Ba cô đứng bên cạnh cầm thước, bắt cô đọc thuộc lòng hai bài thơ. Chúng rất khó ghi nhớ, cô không thể làm được. Mặc dù ba đã nghiêm khắc nói với cô, trong khi mẹ vẫn đứng ngoài lề.