Giọng Trương Thiên Dương tràn ngập ý cười.
Ứng Hiểu Vi nội tâm khóc nhưng bên ngoài giả lả. “Anh ơi, em no rồi. Em muốn ngủ.”
Cô nói nhỏ vào tai Trương Thiên Dương.
Nụ cười Trương Thiên Dương càng sâu.
Anh ngồi thẳng dậy và nói với Đặng Luân Hy, người đang vui vẻ trò chuyện với bốn người đồng nghiệp. “Mọi người cứ ăn uống tự nhiên. Hiểu Vi và tôi có việc phải giải quyết, vì vậy chúng tôi sẽ rời đi trước. Các bạn có thể đến đây thường xuyên trong thời gian tới. Chỉ cần gọi cho Luân Hy là được.”
Đặng Luân Hy than thở. “Tại sao tôi luôn là người bị tấn công? Thậm chí, khi chị dâu từ chối cho gia đình vay tiền, cậu nói rằng cậu đã cho tôi vay tiền. Các người thật là vô tâm.
Trương Thiên Dương đứng dậy và vỗ vai bạn. “Dù gì thì chúng ta cũng là anh em ma.
Bốn người đồng nghiệp reo vui. Họ đều là những người không thiếu tiền, nhưng họ luôn vui mừng khi nghe tin được ăn miễn phí.
Ứng Hiểu Vi hiểu rõ bọn họ, nhưng cô vẫn có chút xấu hổ.
Trương Thiên Dương và Ứng Hiểu Vi trở lại văn phòng, đi thẳng tới phòng khách.
Đối mặt với giường, Ứng Hiểu Vi ngẩn ra. “Anh?”
Trương Thiên Dương nói. “Chẳng phải em nói muốn ngủ sao?”
Ứng Hiểu Vi chỉ muốn bứt sạch tóc của mình.
Trương Thiên Dương nằm trên giường rồi vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh. “Đến đây và ngủ với anh một lúc.”
Trương Thiên Dương gác tay lên trán. Ứng Hiểu Vi nghiến răng, miễn cưỡng nằm xuống cạnh anh.
Trương Thiên Dương nắm tay cô, như thể anh thực sự muốn nghỉ ngơi.
Điều này khiến lòng Ứng Hiểu Vi từ từ thả lỏng.
‘Ăn rồi ngủ, đây là cuộc sống của một con lợn mà?’ Ứng Hiểu Vi vừa nghĩ đến đây, cô liền cảm thấy buồn ngủ.
“Hiểu Vi, anh cần một cô vợ nhỏ ngốc nghếch.” Khi Ứng Hiểu Vi đang chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, cô nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng như mơ của Trương Thiên Dương.
Ứng Hiểu Vi chợt tỉnh. Cô quay đầu nhìn Trương Thiên Dương không nhúc nhích, tự hỏi mình có nghe nhầm không.
“Tại sao?” Cô ngập ngừng hỏi.
Trương Thiên Dương không phát ra tiếng.
‘Chắc anh ấy đang mơ. Có phải anh ấy đang nói chuyện trong giấc ngủ của mình không? Ngủ mà cũng nói chuyện được à?’ Ứng Hiểu Vi khẽ thở dài.
“Tôi bị mù, cưới một người vợ ngốc nghếch thì người khác mới yên tâm về mình.” Trương Thiên Dương lại lầm bầm, nhưng Ứng Hiểu Vi đã nghe thấy từng chữ anh nói.
Cô không dám cử động. Cô nhắm mắt lại và giả vờ như đang ngủ. Trương Thiên Dương đã phát hiện ra điều gì đó chăng? Ý của anh là gì?
Ứng Hiểu Vi biết hoàn cảnh của Trương gia không tốt, một đám anh em chú bác xúm vào tranh gia tài. Cô hoàn toàn hiểu ý của Trương Thiên Dương, nhưng đồng thời cũng không hiểu cho lắm.
Anh đang mơ, hay anh đang nói chuyện với cô? Anh có phát hiện ra rằng cô đang giả vờ là một con ngốc không?
Ứng Hiểu Vi xem lại hành động mấy ngày qua của mình. Với kinh nghiệm giả ngốc nhiều năm của cô, chắc chắn không có vấn đề gì xảy ra.
Ngay cả bữa tối hôm nay, cho dù cô có chút mất kiểm soát, cũng không thấy anh phản ứng gì.