Sư Phụ Của Ta Biến Thành Một Con Bạch Tuộc

Chương 3

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Lâu rồi không gặp.” Ở chính giữa đại sảnh có một hòn đá ngũ sắc[1], gương mặt khổng lồ của nó đối diện với Chu Vẫn, giọng nói phát ra trầm thấp, vừa êm dịu lại vừa thuần phát, văng vẳng trong căn phòng trống.Chu Vẫn cùng bạch tuộc nhỏ trong lòng bàn tay nhìn nhau ngơ ngác:….

[1] Ngũ sắc: vàng, xanh, đỏ, trắng, đenChương sau ➜

Phía sau đá Thiên Nhai có hai con rối mặt như tiền đứng ở hai bên trái phải, người mang đai giáp lưng đeo bảo kiếm, trông giống như hai pho tường đá bình thường —— nhưng nếu có người muốn động tay động chân với đá Thiên Nhai, chúng nó sẽ lập tức bổ nhào về phía trước cắt đứt yết hầu của người nọ.Phía sau đá Thiên Nhai có hai con rối mặt như tiền đứng ở hai bên trái phải, người mang đai giáp lưng đeo bảo kiếm, trông giống như hai pho tường đá bình thường —— nhưng nếu có người muốn động tay động chân với đá Thiên Nhai, chúng nó sẽ lập tức bổ nhào về phía trước cắt đứt yết hầu của người nọ.Tác giả: Vi Vũ Hạnh Hoa Quân /Editor: Eby

Chu Vẫn dừng bước, đứng cách đá Thiên Nhai ba thước.

Hắn nói: “Câu hỏi của ta giống với hai lần trước.”

“Ta biết.” Đá Thiên Nhai nói: “Đó là một câu hỏi khó, nhóc con à, ngươi đã đem thứ gì đến trao đổi?”Chu Vẫn dừng bước, đứng cách đá Thiên Nhai ba thước.Chu Vẫn là đứa trẻ được Vũ Văn Hoằng nhặt ở nhân gian, năm một tuổi, Vũ Văn Hoằng thu hắn làm đồ đệ, mang về Thu Thủy Kiếm Tông nuôi nấng.

Chu Vẫn biến ra chiếc hộp đựng thanh Quỷ Thủ, hắn buông tay để một cỗ lực đến từ hư không nâng đỡ chiếc hộp rồi lùi về phía sau một bước, chiếc hộp đang đóng chặt tự động mở ra, rồi, một tiếng vang nhỏ, chiếc hộp gỗ rơi xuống đất, thanh trọng kiếm trôi nổi giữa không trung, đá Thiên Nhai lộ ra vẻ mặt tán thưởng.Năm Chu Vẫn mười ba tuổi, Vũ Văn Hoằng ra ngoài thực hiện nhiệm vụ tông môn, sau một tháng, thi thể của hai người đi cùng y được đưa về Thu Thủy Kiếm Tông, mà tin tức của Vũ Văn Hoằng thì triệt để đứt đoạn, không rõ tăm hơi.Tại Thu Thủy Kiếm Tông, phàm là tu sĩ có tư cách thu nhận đồ đệ, mỗi người đều có một đỉnh phong riêng để cư ngụ và tu luyện, ngày thường tới tới lui lui đều dựa vào ngự kiếm bay trên không trung.

“Kiếm tốt, Quỷ Thủ đứng thứ hai mươi mốt trên bảng thiên binh.” Đá Thiên Nhai nói, nhưng ngay sau đó, nó nhẹ nhàng thở dài: “Đáng tiếc, vẫn chưa đủ.”*Tui không rõ đây là núi tên Chính hay là núi chính, nên để vậy đi.

“Nếu như là Vạn Trượng Mang đứng thứ tám đương thời, hoặc là Ngưng Thanh Quang đứng thứ chín, hoặc lại là Độc Ảnh Tung Hoành đứng thứ mười tám, thì vụ buôn bán này, ta sẽ đảm nhận.” Đá Thiên Nhai nói.

Người mà Chu Vẫn muốn tìm là sư tôn của hắn, tên Vũ Văn Hoằng.

Chu Vẫn là đứa trẻ được Vũ Văn Hoằng nhặt ở nhân gian, năm một tuổi, Vũ Văn Hoằng thu hắn làm đồ đệ, mang về Thu Thủy Kiếm Tông nuôi nấng.Bạch tuộc nhỏ trừng hai mắt, xúc tua nhẹ nhàng quấn lấy ngón tay hắn.Đệ tử mặc y phục trắng khoát tay nói: “Vũ Văn sư thúc là mất tích trong lúc làm nhiệm vụ, nghe nói đèn hồn chưa tắt, có lẽ người vẫn còn sống…Việc này ra sao thì chưởng môn và các vị sư thúc sẽ tự có tính toán, vẫn nên….đừng nhắc đến sẽ tốt hơn.”

Năm Chu Vẫn mười ba tuổi, Vũ Văn Hoằng ra ngoài thực hiện nhiệm vụ tông môn, sau một tháng, thi thể của hai người đi cùng y được đưa về Thu Thủy Kiếm Tông, mà tin tức của Vũ Văn Hoằng thì triệt để đứt đoạn, không rõ tăm hơi.

Năm thứ nhất Vũ Văn Hoằng mất tích, Thu Thủy Kiếm Tông phái người đi hỏi đá Thiên Nhai, không có cái giá nào cả —— bởi vì đáp án của nó là không biết.

Đá Thiên Nhai là bán thần khí của Nhân giới, phạm vi tra xét chỉ có thể bao phủ Nhân giới, ngụ ý là khí tức (hơi thở) của Vũ Văn Hoằng hoặc là bị người cố tình che dấu, hoặc là y đang ở Ma giới, đá Thiên Nhai không thể định vị.Sau khi Vũ Văn Hoằng mất tích, Thu Thủy Kiếm Tông không hề giao lại đỉnh tòa núi nhỏ này cho người khác. Chu Vẫn vẫn giữ nguyên hết thảy, tất cả bố trí đều giống như đúc cái thời điểm mà Vũ Văn Hoằng vẫn còn ở đây.

Trong đám người đó, chỉ có Chu Vẫn là không từ bỏ việc tìm kiếm tăm tích của Vũ Văn Hoằng.Mấy đêm liền, Chu Vẫn mang theo bạch tuộc nhỏ nhanh chóng trở về Thu Thủy Kiếm Tông. Đệ tử gác cổng lần cuối cùng nhìn thấy hắn là cách đây mấy tháng trước, biết mục đích xuống núi của hắn là tìm một vị tên Vũ Văn Hoằng đã mất tích nhiều năm.

Hai năm trước, đá Thiên Nhai nói cho Chu Vẫn biết đã có thể tra xét khí tức của sư phụ, chẳng qua, vẫn còn mong manh vô cùng. Theo lời tiên đoán của nó, hai năm sau hắn hãy đến biển Vẫn Tinh lần nữa, nó sẽ đưa ra vị trí chuẩn xác.Trong đám người đó, chỉ có Chu Vẫn là không từ bỏ việc tìm kiếm tăm tích của Vũ Văn Hoằng.*Tui không rõ đây là núi tên Chính hay là núi chính, nên để vậy đi.

Thế nên Chu Vẫn đem Quỷ Thủ đến.

Vì để đổi lấy vị trí của Vũ Văn Hoằng, Chu Vẫn đã đồng ý một điều kiện khác của đá Thiên Nhai: trong vòng ba năm nữa, trừ Quỷ Thủ ra, hắn phải đem đến một binh khí nằm trong năm mươi xuất đầu của bảng thiên binh để trao đổi.[1] Ngũ sắc: vàng, xanh, đỏ, trắng, đen

Đá Thiên Nhai chỉ ra ba địa điểm, hai cái trước không có bóng dáng của Vũ Văn Hoằng.

Sau đó ở địa điểm thứ ba, giữa vùng biển rộng lớn của nhân giới, Chu Vẫn tìm thấy thanh trường kiếm của sư phụ.

Bên cạnh thanh trường kiếm, hắn tóm được một con bạch tuộc nhỏ màu trắng.“Ta biết.” Đá Thiên Nhai nói: “Đó là một câu hỏi khó, nhóc con à, ngươi đã đem thứ gì đến trao đổi?”

Vào lúc này, Chu Vẫn nhận được truyền âm của đá Thiên Nhai: “Đừng buông tay.”

Chu Vẫn sững sờ, sau đó nghe đá Thiên Nhai nói tiếp: “Xem đi, đây là sư phụ của ngươi.”

Chu Vẫn cùng bạch tuộc nhỏ trong lòng bàn tay nhìn nhau ngơ ngác:….

Mặc dù có bùa bình an và khí tức chứng thực, nhưng Chu Vẫn vẫn ngập ngừng nói: “Sư phụ?”Lúc ngự kiếm, khí tức hộ thân của Chu Vẫn va chạm với sương mù, để lại dấu vết hệt như thiên thạch. Núi Chính*, vài tên đệ tử xung quanh Diễn Võ Trường[2] nhìn thấy cảnh tượng này, trong đó có một vị thanh niên y phục màu đen, tỏ vẻ hiếm lạ mà nói: “Đó là Chu Vẫn sao? Là cái người đứng đầu bảng Đại hội luận kiếm năm nay?”

Bạch tuộc nhỏ trừng hai mắt, xúc tua nhẹ nhàng quấn lấy ngón tay hắn.Đá Thiên Nhai chỉ ra ba địa điểm, hai cái trước không có bóng dáng của Vũ Văn Hoằng.

*Y phục đen nói: “Mấy tháng trước người nọ đem theo Quỷ Thủ xuống núi đi về hướng đá Thiên Nhai, không lẽ là để đổi tin tức của Vũ Văn sư thúc?” Sau đó lại liếc nhìn hướng Chu Vẫn rời đi, nhẹ giọng nói: “Chắc là lại thất bại rồi.”

Mấy đêm liền, Chu Vẫn mang theo bạch tuộc nhỏ nhanh chóng trở về Thu Thủy Kiếm Tông. Đệ tử gác cổng lần cuối cùng nhìn thấy hắn là cách đây mấy tháng trước, biết mục đích xuống núi của hắn là tìm một vị tên Vũ Văn Hoằng đã mất tích nhiều năm.Người mà Chu Vẫn muốn tìm là sư tôn của hắn, tên Vũ Văn Hoằng.

Người nọ nhìn thấy bộ dáng phong trần mệt mỏi của Chu Vẫn, bên cạnh lại không có người thứ hai thì không nói thêm nhiều lời, đợi sau khi soát xong lệnh bài rồi thả người đi.

Tại Thu Thủy Kiếm Tông, phàm là tu sĩ có tư cách thu nhận đồ đệ, mỗi người đều có một đỉnh phong riêng để cư ngụ và tu luyện, ngày thường tới tới lui lui đều dựa vào ngự kiếm bay trên không trung.

Sau khi Vũ Văn Hoằng mất tích, Thu Thủy Kiếm Tông không hề giao lại đỉnh tòa núi nhỏ này cho người khác. Chu Vẫn vẫn giữ nguyên hết thảy, tất cả bố trí đều giống như đúc cái thời điểm mà Vũ Văn Hoằng vẫn còn ở đây.

Lúc ngự kiếm, khí tức hộ thân của Chu Vẫn va chạm với sương mù, để lại dấu vết hệt như thiên thạch. Núi Chính*, vài tên đệ tử xung quanh Diễn Võ Trường[2] nhìn thấy cảnh tượng này, trong đó có một vị thanh niên y phục màu đen, tỏ vẻ hiếm lạ mà nói: “Đó là Chu Vẫn sao? Là cái người đứng đầu bảng Đại hội luận kiếm năm nay?”Chương sau ➜

——*Tui không rõ đây là núi tên Chính hay là núi chính, nên để vậy đi.

[2] Diễn Võ Trường – 演武场: Trong các thành cổ thường đóng quân, quân đội phải có nơi huấn luyện, luyện tập võ nghệ thì mới có thể duy trì được hiệu quả chiến đấu mạnh mẽ. (theo baidu)

Ảnh minh họa:“Kiếm tốt, Quỷ Thủ đứng thứ hai mươi mốt trên bảng thiên binh.” Đá Thiên Nhai nói, nhưng ngay sau đó, nó nhẹ nhàng thở dài: “Đáng tiếc, vẫn chưa đủ.”Một đệ tử khác mặc y phục màu trắng phủi nhẹ bụi bặm trên người, nheo mắt lại: “Đúng vậy, nghe nói sau khi được Vũ Văn sư thúc thu làm đồ đệ, năm ba tuổi hắn đã bắt đầu học kiếm, chỉ qua mấy năm đã đạt được chút thành tựu, Đại hội luận kiếm năm ngoái thua dưới tay của Cố sư huynh, năm nay hắn thành công đoạt giải quán quân cũng không có gì bất ngờ lắm.”

Y phục đen nói: “Mấy tháng trước người nọ đem theo Quỷ Thủ xuống núi đi về hướng đá Thiên Nhai, không lẽ là để đổi tin tức của Vũ Văn sư thúc?” Sau đó lại liếc nhìn hướng Chu Vẫn rời đi, nhẹ giọng nói: “Chắc là lại thất bại rồi.”

Đệ tử mặc y phục trắng khoát tay nói: “Vũ Văn sư thúc là mất tích trong lúc làm nhiệm vụ, nghe nói đèn hồn chưa tắt, có lẽ người vẫn còn sống…Việc này ra sao thì chưởng môn và các vị sư thúc sẽ tự có tính toán, vẫn nên….đừng nhắc đến sẽ tốt hơn.”Đá Thiên Nhai là bán thần khí của Nhân giới, phạm vi tra xét chỉ có thể bao phủ Nhân giới, ngụ ý là khí tức (hơi thở) của Vũ Văn Hoằng hoặc là bị người cố tình che dấu, hoặc là y đang ở Ma giới, đá Thiên Nhai không thể định vị.Mặc dù có bùa bình an và khí tức chứng thực, nhưng Chu Vẫn vẫn ngập ngừng nói: “Sư phụ?”

——