Trong phòng tức khắc yên tĩnh, Lý Chẩn sắc mặt hơi đen, hắn cùng lắm chỉ muốn ôm nàng ngủ một giấc. Thời gian phảng phất qua thật lâu.
Lý Chẩn lấy quá quần áo, nhanh chóng mặc vào, một câu cũng chưa nói, xoay người ra cửa. Sở Sở lập tức kêu Như Nguyệt, phân phó nói: "Đi mang thuốc tới đây."
Là Lý Chẩn chuẩn bị thuốc tránh thai, cái này là điều nàng để bụng nhất. Như Nguyệt sắc mặt xấu hổ, hướng ra ngoài cửa nhìn thoáng qua, Sở Sở theo tầm mắt nàng, chỉ thấy một mảnh tối om, cũng không có người nào.
Nhưng nếu Lý Chẩn có ở đây, nàng cũng muốn uống. Nàng không thể nào có thể quên lần đầu tiên sau khi hắn cưỡиɠ ɧϊếp nàng, bà vυ' của Lý Chẩn Thích ma ma lạnh mặt, bưng cho nàng chén thuốc đen ngòm.
Sở Sở xoa xoa giữa mày, cũng ngủ không được, dựa vào mép giường chờ Như Nguyệt nấu thuốc, hỏi nàng, "Bây giờ Lâm phó tướng cũng đi theo diệt thổ phỉ, có phải ngài ấy đã trở lại?"
Như Nguyệt nói: "Nói là đi, nhưng buổi trưa muội còn thấy ngài ấy vào phủ tìm đại công tử. Hôm kia Lâm phu nhân cũng đã tới, tìm phu nhân nói nửa ngày."
Lâm An Sinh này chính là con của thuộc hạ Lý lão, phụ thân hắn đi theo Lý lão gia trên ngựa chiến nửa đời, chết ở chiến trường, cô nhi quả phụ Lý phủ gần đây đang chọn nhà ở, ở gần phủ dễ đi lại.
Sở Sở duỗi tay, từ trong ngăn kéo lấy ra một cây trâm bạc hình hoa hải đường, thủ công tinh xảo.
Như Nguyệt nấu xong thuốc, để ở trong chén mang lại đây, ngạc nhiên nói: "Cô nương khi nào người có một cái trâm cài ta hình như chưa thấy qua."
Sở Sở nói: "Đây cũng không phải thứ gì quá quan trọng, tùy tiện mang ra thôi."
Nhưng Như Nguyệt nhìn bộ dạng của nàng, có lẽ nàng thật ra tất thích nó, yêu thích không buông tay nhìn, nghía một hồi lại luyến tiếc cất vào tráp.
Chờ đến hừng đông, Sở Sở cũng không ngủ. Từ trước đến nay đều là như vậy, chỉ cần Lý Chẩn ở trong phủ, trong lòng nàng sẽ run sợ, chưa từng có một khắc nào mà an tâm cả.
Lý Tiêm Tiêm sớm đã tìm tới, cùng nàng đi thỉnh an Lý phu nhân. Lý Điềm Điềm còn chưa ngủ tỉnh, Lý Chẩn cũng không thấy. Sở Sở tất nhiên bị Bình ma ma sai bảo, phải chải tóc cho Lý phu nhân.
Có lẽ do Lý Chẩn trở về, trong nhà có người bà mong nhớ,tâm trạng Lý phu nhân không tồi, sáng sớm đã cười tủm tỉm.
Tới lúc ăn cơm, Lý Điềm Điềm từ sau phòng Lý phu nhân đi ra, Sở Sở biết điều thối lui sang một bên. Lý phu nhân bảo ba vị cô nương ngồi xuống, lôi kéo Lý Điềm Điềm xem nàng ăn như thế nào, ngủ như thế nào.
Đợi hơn ba mươi phút, Lý Chẩn mới khoan thai tới muộn, Lý phu nhân sai Bình ma ma phân phó dưới bếp mang đồ ăn sáng lên.
Lý Chẩn hôm nay mặc một bộ y phục trắng, rất ít khi thấy hắn mặc đồ màu sáng, hắn bình thường đều thích mặc xiêm y màu đen, hàng năm không thấy tươi cười, lớn lên thật sự rất tuấn tú, cũng ép không được một thân khí chất.
Kỳ thật hắn mặc đồ trắng rất đẹp, là một thiếu niên chưa hai mươi, ngọc thụ quấn thân, mặt mày mỹ ngọc. Hắn ngồi ở bên Lý phu nhân nói: "Dậy sớm đi một chuyến đến chỗ làm ăn, mẫu thân và các muội muội không cần chờ ta."
Lý Điềm Điềm kéo lấy cánh tay hắn, cười đến thấy răng không thấy mắt, "Ca ca không ở nhà nhiều gì cả, khó có được lúc ở bên muội cùng mẫu thân ăn cơm, muội và mẫu thân tất nhiên nên chờ huynh rồi."
"Nói rất đúng." Lý phu nhân nói. Bọn nha hoàn mang theo thức ăn tiến vào, Sở Sở yên lặng uống cháo loãng, từ khi Lý Chẩn đi vào nàng chỉ nhìn hắn một cái.
Trên bàn an tĩnh, Lý Điềm Điềm phụt cười một tiếng, Sở Sở ngẩng đầu, đã thấy một nha hoàn đối diện nàng, đứng ở bên người Lý Chẩn chia thức ăn, mặt dầy thẹn thùng đỏ bừng.
Chọc Lý Điềm Điềm bật cười. Lý phu nhân nói: "Vân Tử người đứng đó thất thần làm cái gì? Món này, còn có món kia, đều mang lên thêm."
Sắt mặc Lý Chẩn không thay đổi, đầu hơi hơi nghiêng nghiêng, tránh đi mùi son phấn vị nồng nặc, thanh âm ổn trọng nói: "Không cần, ta ở bên ngoài đã lâu, không có thói quen cơm dâng đến miệng. Đi xuống đi."
Lý phu nhân tức khắc cảm thấy đau lòng: "Đó là ở bên ngoài, bây giờ con ở trong nhà, tất nhiên nên thấy thoải mái dễ chịu. Con cũng đã mười tám, trong phòng trong cũng không có lấy một người. Vân Tử là nha hoàn hầu hạ trong phòng ta đã lâu, vừa lúc thích hợp đi hầu hạ con."-------------------------